Đơn hòa ly này là do Hoắc Chi Tiêu phái người gửi về Phủ soái. An Du hoàn toàn không biết, chị đã bị kích động đến mức quay về An gia ngay trong đêm.
Cơn sốt của cậu đã đỡ hơn một chút, nhưng ngày hôm sau lại không chịu đi với anh rể. Thở phì phì quấn lấy áo choàng, cưỡi lên một con ngựa con dễ thuần, lộc cà lộc cộc chạy trên cánh đồng tuyết.
Hoắc Chi Tiêu cũng không đuổi theo, đi cùng đội quân ở phía sau, nhàn nhã nghịch chiếc roi ngựa trong tay.
Cho đến khi tuyết rơi. Hoắc Chi Tiêu đá nhẹ vào bụng ngựa, đuổi kịp An Du.
An Du vội vã vung roi ngựa, muốn mặc kệ anh rể, đáng tiếc tài cưỡi ngựa của cậu lại do chính anh rể dạy, cho nên rất nhanh đã bị bắt lấy dây cương, ép dừng ngựa.
\”A Du.\” Lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu kề sát mu bàn tay của An Du. Cậu cúi đầu không nói. \”A Du à.\” Hoắc Chi Tiêu lại gọi thêm tiếng nữa, cúi người sáp qua: \”Anh rể xin lỗi em.\”
\”Xin lỗi gì?\” An Du ngẩng đầu, giọng khàn khàn, khóe môi có hơi ửng đỏ bất thường, \”Sao tối qua anh rể không xin lỗi?\”
Hoắc Chi Tiêu không nhịn được cười.
Cậu không muốn nhìn anh rể cười. Không phải không thích, mà là vì cậu chịu không nổi.
Hoắc Chi Tiêu ít hay cười, cho dù có cười, thì ý cười cũng không sâu, nhưng nỗi thâm tình trong ánh mắt là thật.
An Du không biết nên nhìn đi đâu: \”Dù anh rể có xin lỗi em thì cũng vô ích thôi! Em giận rồi.\” Vì cậu quá kích động, nên đã động đến vết thương ở khóe môi, làm hít một ngụm khí lạnh, dái tai cũng đỏ bừng. Nhớ lại những ký ức hỗn loạn đó, cậu hận không thể bươi nó ra vứt ở sau đầu.
\”Lần sau không làm vậy nữa.\” Hoắc Chi Tiêu vươn tay ôm An Du sang lưng ngựa mình, ra hiệu Lính cảnh vệ dắt con ngựa con tới chỗ đoàn kỵ mã, \”Nếu em kêu dừng, thì anh rể cũng sẽ dừng.\”
\”Thật không?\” An Du không quá tin, \”Nếu…nếu em không muốn, thì anh rể sẽ dừng ạ?\” Cậu chưa có muốn, nhưng đêm qua ở trong lều miệng trên xem như đã ăn nó, hiện giờ trong lòng vẫn còn đang kì kèo. Hoắc Chi Tiêu lại mỉm cười, còn cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cậu.
An Du đã biết rõ đáp án, vùi đầu vào trong hõm cổ anh rể, hờn dỗi tiếp.
Gió tuyết ở vùng biên kéo đến vừa vội vừa nhanh, khi An Du có thể gắng gượng nhìn thấy những căn nhà màu xám xanh ở nội biên, thì những đợt sóng bạc dai dẳng đã cuồn cuộn ấp đến từ phía chân trời.
Hoắc Chi Tiêu ôm An Du vào lòng, lại quấn thêm khăn quàng cổ và mũ cho cậu, cậu vừa định từ chối, thì một cơn gió rít gào nuốt chửng toàn bộ âm thanh.
An Du bị dọa đến mức ôm chặt lấy anh rể, cảm thấy bản thân không phải ở trên lưng ngựa nữa, mà là đang ở trên một con thuyền nhỏ bập bềnh, bị sóng đánh không ngừng. Ngay lúc cậu tưởng mình sắp bị cuốn đi, thì gió chợt ngừng lại.
An Du lại ngẩng đầu nhìn, hóa ra bọn họ đã vào đến nội biên rồi.
*
Lão thái thái của An gia lại đổ bệnh. Không vì điều gì khác, chỉ vì tin mà An Hân mang từ Phủ soái trở về. An Du khó sinh!


