Hồi năm trước Ngô Cảnh An đã nói qua với Hứa Huy, qua năm phải về nhà mẹ.
Hai tháng tiếp theo, Ngô Cảnh An để ra ba ngày phép cộng thêm ngày nghỉ, đủ để về thăm nhà mẹ.
Trước khi xuất phát một ngày, anh ở phòng ngủ thu dọn đồ đạc, Hứa Huy lảo đảo vào phòng nhìn anh thu thập.
\”Tiền mang đủ chưa? Đến đó lại mua thêm cái gì?\”
\”Mang nhiều đồ ăn chút, trên đường đừng để bị đói.\”
\”Anh không quen đường, nếu không anh lái xe đưa em đi.\”
Ngô Cảnh An vừa thu dọn vừa cười nghe gã nói liên miên cằn nhằn.
\”Đem bộ máy chơi game mới kia theo đi, thị trấn nhỏ, có lẽ cả trò chơi cũng không có, chắc chắn là nhàm chán.\”
Ngô Cảnh An đem hai bộ đồ ngủ bỏ vào túi, \”Không cần, em không chơi cái kia.\”
Hứa Huy lấy thắt lưng da năm ngoái Ngô Cảnh An tặng gã từ ngăn kéo đầu giường ra ném qua, \”Đem theo cái này nữa, đeo lên khoe khoang với mẹ em đồ em tặng anh.\”Ngô Cảnh An liếc mắt sang nhíu mày, khoe khoang cái gì, anh căn bản không định nhắc tới Hứa Huy.
Để tránh một ít phiền toái và khắc khẩu không cần thiết, anh thuận theo gật gật đầu, đem dây lưng cuốn lại thu vào.
Hứa Huy không có việc gì lắc lư tới bên tủ quần áo, nhìn vào trong một cái, lại liếc liếc mắt một cái, nghiêng đầu tỉ mỉ tới tới lui lui xem xét vài lần, buồn bực quay đầu lại hỏi anh, \”Em đem bộ nào của anh đi vậy? Sao có cảm giác quần áo của anh không ít đi chút nào?\”
Tay Ngô Cảnh An thu thập hành lý dừng lại, quay đầu lại không hiểu mà nhìn gã.
Mắt to đối mắt nhỏ, trong bốn con mắt đều là mờ mịt.
Mờ mịt một trận xong, có người hiểu ra, híp mắt tức giận, \”Không ngờ nói như thế nửa ngày, em căn bản không tính toán để anh đi!\”
Ngô Cảnh An lại càng sửng sốt, \”Anh muốn đi sao?\”
Hứa Huy dài mặt, im lặng nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng nói: \”Đương nhiên không, cái loại địa phương quái quỷ này, anh ăn no rửng mỡ hay sao mà đi qua! Đi, em đi đi, tốt nhất đi thêm vài ngày, anh một mình ở nhà mừng rỡ thanh nhàn tự tại. Cút nhanh đi cho anh!\”
Lời nói xong, người liền tức giận cuốn đi như sao băng ra khỏi phòng.
Ngô Cảnh An chỉnh lý xong hành lý, ngồi vào bên giường cân nhắc lời Hứa Huy nói.
Gã muốn cùng mình về nhà? Chuyện này, có ý nghĩa gì?
Tính cả phân phân hợp hợp cũng chẳng qua mới chỉ một năm, nam nữ yêu đương một năm cũng không tất sẽ đi đến nhà đối phương, huống chi là quan hệ nam nam không hứa hẹn không cam đoan như bọn họ.
Hứa Huy có thể có phần tâm ý này đã làm anh cảm động, còn nếu thật muốn thực thi, vẫn là qua một thời gian nữa rồi nói sau.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, tên này tức giận vẫn chưa gọi cho anh, Ngô Cảnh An để tránh phức tạp, nghĩ chờ ngày mai tới thị trấn T lại gọi cho gã, dỗ gã một chút.
Sáng sớm hôm sau, anh bắt xe chạy tới nhà ga, lấy vé tìm chỗ, sau khi xong tất cả anh tựa vào bên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Xe chạy nửa giờ, anh đứng dậy đi toilet.
Có hai đứa bé choai choai đùa giỡn từ hướng toilet đi tới, lúc chạy qua bên cạnh anh đụng vào anh hơi mạnh, thân thể anh nghiêng sang áp lên một vị hành khách ở gần.
Anh cuống quýt giải thích, \”Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi…\” hai chữ cuối cùng bị bao phủ bởi kinh ngạc.
Vị hành khách bị anh đè nặng là một người đàn ông, bộ dáng khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mặc một bộ quần áo thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai, cầm di động hết sức chuyên chú chơi game.
Bị anh áp lên, ánh mắt không vui bay qua, rất nhanh lại dời đi, ra vẻ xa lạ.
\”Anh, anh…\”
Người đàn ông kia trừng mắt liếc anh một cái, dài giọng nói một câu, \”Chưa bao giờ gặp người đẹp trai?\”
Người đàn ông kia rất bảnh, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, hay cho một tiểu sinh tuấn tú ngàn dặm theo chồng.Ngô Cảnh An há to mồm, cả kinh: \”Hứa Huy?!\”
Một lúc lâu không có người phản ứng.
Ngô Cảnh An thật muốn hoài nghi có phải mình nhận sai người rồi không, anh nghiêng người cẩn thận tỉ mỉ xem xét, không sai, người này chính là Hứa đại thiếu anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
\”Sao anh lại…\”
Hứa Huy buông đồ trong tay xuống, ngẩng đầu, lười biếng nói: \”Gọi cái gì? Tôi quen biết cậu sao?\”
Ngô Cảnh An xoa xoa ánh mắt, đệt, người này nếu nói không phải là Hứa Huy thì thật là quái lạ, ngay cả nốt ruồi bên tai cũng ở cùng một chỗ.
Giả vờ cái gì!
Ngô Cảnh An nhăn chặt mày, \”Anh chơi trò gì thế!\”
Hứa Huy không nhanh không chậm mà nói: \”Chơi cái gì? Tôi ngồi xe của tôi, tôi chơi cái gì? Cậu là ai vậy? Kiểm tra vé à?\”
Ngô Cảnh An cắn răng hung hăng trừng gã một lúc lâu, \”Được rồi, anh tiếp tục chơi của anh đi!\”
Nói xong, anh đi nhanh về phía toilet.
Lúc ngồi trở lại vị trí, anh càng nghĩ càng giận, người này thật đúng là gây sự,trong lòng có lửa mà không thể phát, cuối cùng ngay cả chào hỏi cũng không nói mà trực tiếp đi theo đến.
Nhìn tư thế này, xem ra không theo đến nhà anh là không được.
Anh bất đắc dĩ chống đầu sầu não, chẳng lẽ lại nói cùng hai vị ở nhà đây là bạn trai mới của con, mặc dù người không quá đáng tin, hai người cũng cho qua mà tiếp thu đi!
Xuống xe lửa lên ô tô đi về hướng thị trấn T, Ngô Cảnh An quay đầu xem xét Hứa thiếu gia ăn mặc trẻ trung giả bộ ngầu thảnh thảnh thơi thơi lên xe taxi.
Xe đi hơn bốn mươi phút dừng ở bến xe phía nam thị trấn T, Ngô Cảnh An xuống xe tựa vào sân ga đốt một điếu thuốc chờ thiếu gia kia từ trên xe taxi xuống.