Câu nói sau cùng hầu như khiến cô bạn gái nhỏ hỏng mất, cô khóc xách túi chạy sang toa xe khác, Ngô Thường ở phía sau gọi vài tiếng cũng không gọi được người.
Ngô Thường giận, sắc mặt biến thành màu gan heo, nắm tay nhắm vào mặt Ngô Cảnh An chào hỏi.
Cưỡi trên người anh, Ngô Thường vừa ra sức đấm anh vừa chửi ầm lên, \”Con mẹ nó mày nói ai có bệnh, mày cái đồ đồng tính luyến ái không biết xấu hổ, một ngày ngủ cùng bao nhiêu đàn ông, mày mới có bệnh AIDS, tao đánh chết mày…\”
Trên mặt Ngô Cảnh An đã trúng vài đấm, trong xe vang lên tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh, nhân viên bảo vệ đã tới, kéo Ngô Thường đang điên cuồng ra.
Ngô Cảnh An đỡ ghế xe chậm rãi ngồi xuống, máu tươi từ trên trán, cái mũi, khóe miệng chảy ra, cả khuôn mặt vạt xanh vạt tím, bộ dáng thật chật vật.
Nhổ lên sàn một ngụm nước miếng kèm theo máu, Ngô Cảnh An bình tĩnh nhìn Ngô Thường như một con sói đang tùy thời muốn nhào tới cắn.
Anh nở nụ cười, cho dù lúc cười sẽ động tới miệng vết thương đau đớn, anh vẫn muốn cười cho Ngô Thường nhìn.Trận này là ai thua ai thắng, còn chưa nói được đâu.
Xuống tàu, Ngô Cảnh An liền đến đồn công an báo án.
Chẳng mấy chốc, cửa nhà Ngô Cảnh An đã bị cha Ngô gõ vang.
Đầu tiên là khóc lóc cầu xin, cái gì mà đó là em trai ruột con, sao có thể làm như vậy cái gì mà nó đánh con là sai, nhưng răng nanh cũng có lúc cắn phải môi, hai anh em đánh nhau sao có thể ầm ĩ đến đồn công an?
Ngô Cảnh An ngồi bắt chéo chân trên ghế dựa, vừa hút thuốc vừa nghe ông ta nói liên miên cằn nhằn.
Cha Ngô nói nửa ngày cũng không thấy Ngô Cảnh An phản ứng, bất an xoa xoa tay dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn anh.
Thấy ông ta im miệng, Ngô Cảnh An mới cười cười nói: \”Ngài nói xong chưa? Khát nước không? Có muốn uống tách trà lại tiếp tục nói?\”
Cha Ngô có lửa không dám phát, khuôn mặt già nua đỏ bừng, kiên trì nói: \”An Tử, con nể mặt cha, khoan dung độ lượng cho nó đi!\”
Ngô Cảnh An nhếch môi cười, \”Ngài nói nể mặt ngài sao, tôi đây cũng chỉ bị thương nhẹ, không phải chuyện lớn gì, nhiều lắm thì bị trị an giam vài ngày, yên tâm, con trai bảo bối ngài không ngồi tù được, bồi thường chẳng qua cũng chỉ ngót nghét một vạn! Chút tiền ấy, tôi nghĩ ngài vẫn bỏ ra được.\”
Cha Ngô vừa nghe anh nói giam lại càng sốt ruột, \”Tiểu Thường khó khăn lắm mới ở công ty đứng vững gót chân, sắp tới còn có cơ hội thăng chức, sao có thể để nó bị giam được. Bị ông chủ nó biết, đừng nói thăng chức, công việc có khi cũng không bảo đảm được. An Tử, xin con thương xót, bỏ qua cho nó đi!\”
Ngô Cảnh An buồn cười mà nói: \”A, ngài lạ thật, con trai ngài đánh tôi, ngài lại bảo tôi buông tha hắn? Ngài tới nửa ngày, không hỏi thăm một câu tôi thế nào, vì sao đánh nhau, chỉ lo nói tốt cho cho con trai bảo bối của ngài. Tôi nói, nếu bị đánh là người khác, ngài làm sao có thể như vậy được! Ngài mà cầu xin người ta như thế này, phỏng chừng người ta có thể đem gậy đuổi ngài ra cửa.\”
Cha Ngô sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra bản thân quá mức vội vàng, kéo kéo khóe miệng, cố gắng biểu hiện thân thiết, nói: \”An Tử, con xem, cha hồ đồ rồi, con, con bị thương thế nào? Có chỗ nào còn đau không?\”
Ngô Cảnh An nói: \”Mục đích tới của ngài tôi hiểu được, thương lượng đi, cũng không khó. Chẳng qua thương lượng thương lượng, chính là muốn có thương có lượng, tôi đưa ra một điều kiện, ngài đồng ý tôi liền bỏ qua, nếu ngài không đồng ý, vậy quên đi, coi như tôi chưa nói!\”
Cha Ngô nghe nói liền mừng, tươi cười, \”Được được, chỉ cần con đồng ý bỏ qua, nói như thế nào cũng được.\”
Ngô Cảnh An nói: \”Ngài biết tôi cùng con trai ngài vì sao đánh nhau không? Nguyên nhân là do hắn vũ nhục mẹ tôi, cũng chính là vợ trước của ngài, sau đó tôi lại mắng mẹ hắn, cũng chính là tình nhân của ngài. Hắn đánh tôi coi như thay mẹ hắn trút giận, vậy giận của mẹ tôi thì sao, ai tới giải? Tôi xem hắn cũng không có ý kia, không bằng, để ngài đến giải đi.\”
Mặt cha Ngô rũ xuống, ấp úng nói: \”Con, con có ý gì?\”
\”Rất đơn giản, ngài gọi điện cho mẹ tôi, giải thích với bà, nói ngài nhiều năm qua có bao nhiêu xin lỗi bà, xin bà tha thứ. Chẳng qua là nói mấy câu, tôi ngay cả tiền thuốc men cũng không cần ngài đền, có lời bao nhiêu.\”Cha Ngô tức giận vỗ bàn, đẩy ngã cái ghế, chỉ vào mũi Ngô Cảnh An mà mắng súc sinh. Nói Ngô Cảnh An là đồ vô ơn, nghe mẹ nói liền không nhận cha ruột, cha Ngô một tay phân một tay nước tiểu nuôi anh lớn, giờ cả con chó cũng không bằng, sớm biết như vậy, để Ngô Thường đánh mạnh hơn chút, đánh cho chết, chết mới tốt.
Ngô Cảnh An thở dài, chỉ kích thích vài câu, bản tính liền lộ ra.
Cha Ngô tức giận che tim, thở hồng hộc ngồi ở đàng kia, trong ánh mắt như hận không thể bật ra hai cái hình nhân cầm dao, mỗi cái một bên chém chết đồ lòng lang dạ sói kia.
Ngô Cảnh An nói: \”Đề nghị của tôi ngài không đồng ý thì thôi, cũng không có gì để thương lượng nữa, mời ngài đi! Còn có, kỳ thật giống như ngài nói, Ngô Thường chính là rất ngu, đúng ra nên đem tôi đánh chết, pháp luật nước ta cũng rất công bằng, một mạng đền một mạng. Như vậy, ngài Ngô đây liền đoạn tử tuyệt tôn, tất cả mọi người đều vui mừng.\”
Cha Ngô không thể nhịn được nữa, một bàn tay giơ lên muốn tát vào khuôn mặt vô cùng thê thảm của Ngô Cảnh An.
Đáng tiếc người đã già phản ứng cũng không bằng năm đó, Ngô Cảnh An khoát tay đã bắt được cánh tay ông.
Cha Ngô hùng hùng hổ hổ bảo anh buông ra, Ngô Cảnh An ngược lại nắm càng chặt hơn, thu hồi tươi cười trên mặt, mặt mày lạnh lẽo, mang theo chút hung ác mà trừng ông ta.
\”Ông tưởng tôi không đánh ông là do đánh không lại sao? Tôi có thể nói chính xác cho ông biết, mười năm trước ông cũng không phải đối thủ của tôi, khi đó tôi để ông đánh để ông mắng, bởi vì tôi còn coi ông là cha tôi, hai chữ kia đại biểu cho ân trọng như núi, đại biểu cho bầu trời trên đầu. Mà hôm nay, ông đã không còn xứng với hai chữ kia nữa, cho nên, tôi cũng không cần nhịn ông.\” Trên tay Ngô Cảnh An dùng sức, đẩy ông ta về phía sau vài bước.
Cha Ngô tức giận khó bình, quát: \”Mày đồ táng tận lương tâm, tao thật hận lúc trước không đánh chết mày, mày…\”
Biểu tình Ngô Cảnh An dữ tợn, đột nhiên rống lên: \”Cút!\”
Cha Ngô sợ tới mức té ra trốn khỏi nhà anh.
Người đi rồi, trong phòng yên tĩnh trở lại, Ngô Cảnh An cả người hết sức, yếu đuối nằm trên ghế.
Kỳ thật, miệng vết thương anh còn rất đau kỳ thật, có chỗ còn chảy máu kỳ thật, anh vẫn còn sốt.
Nhưng người đàn ông kia, người tự nhận là cha anh, hoàn toàn nhìn không thấy.
Anh đã qua tuổi muốn ăn kẹo, cũng đã từng rõ ràng nói không coi người kia là cha anh.


