[ Đam Mỹ ] Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi – Chương 53: Người nhà bức bách – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 1 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[ Đam Mỹ ] Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi - Chương 53: Người nhà bức bách

Mọi người đều nói ý ở ngoài lời, một chút hi vọng trong lòng Ngô Cảnh An cuối cùng cũng tắt ngấm.

Đắc tội ai?

Một kẻ có tiền có thế, một lòng muốn đùa chết anh, làm sao sẽ để cho anh có đường rút lui.

Đi lại vô mục đích trên đường, trong lòng Ngô Cảnh An như có một tảng đá đè lên, nặng nề khó chịu.

Ủ rũ ngồi bên bồn hoa, anh không biết nên đối mặt với Tưởng Lộ đang tuyệt vọng như thế nào.

\”Lão Ngô?\”

Ngô Cảnh An ngẩng đầu, Hách Thời xuất hiện trước mắt.

\”Anh ngồi đây làm gì? Xem con kiến chuyển nhà?\” Hách Thời mới từ quán cà phê gần đó đi ra trùng hợp gặp được anh, cười trêu ghẹo.

Hách Thời, Hách Thời…

Ngô Cảnh An đột nhiên nghĩ tới trước kia trên bàn cơm có người đề cập đến hình như anh ta là luật sư.

Ngô Cảnh An khẩn trương nhìn anh ta, \”Anh có rảnh không? Cho tôi chút thời gian.\”

Trong quán cà phê, Ngô Cảnh An đem chuyện mở cửa hàng nói kỹ càng tỉ mỉ cho Hách Thời nghe.

Nghe xong, Hách Thời cười cười, \”Việc này của cậu cũng không phải khó, mua bán không phá hỏng nguyên tắc thuê nhà, vẫn rất có hi vọng về mặt tiền cửa hàng.\”

Nghe anh ta nói, trước mặt Ngô Cảnh An nhất thời sáng ngời, vừa định đặt câu hỏi thì Hách Thời đột nhiên ngắt lời, \”Lão Ngô, nói thật với tôi, việc này của anh có liên quan đến Hứa Huy phải không?\”

Ngô Cảnh An trầm xuống, biết không thể gạt được, gật gật đầu, \”Tôi nghĩ, có lẽ là hắn làm.\”

Hách Thời không cười, \”Nếu vậy, chuyện này, tôi không tiện ra mặt.\”

Ngô Cảnh An đoán được anh ta sẽ nói thế, cũng không nài ép.

Hách Thời nói tiếp: \”Không riêng gì tôi, chỉ cần Hứa Huy gọi một cuộc điện thoại, toàn bộ thành phố S sẽ không có ai nhận vụ này. Lấy năng lực của Hứa Huy hắn hoàn toàn có thể không lưu đường lui này cho anh, nhưng vì sao hắn còn muốn làm như vậy, anh có hiểu được ý hắn không?\”

Ngô Cảnh An giương mắt nhìn anh ta, tâm tình càng nặng nề.

Hách Thời nói: \”Hắn sẽ để cho anh nhìn thấy một hi vọng, sau đó, lại từng bước từng bước phá hủy, hủy diệt hi vọng này của anh, hắn muốn anh từng chút từng chút hiểu được, dù anh đi đường nào, đến cuối cùng đều là ngõ cụt. Như thế, anh mới triệt để hết hi vọng.\”

Nghe anh ta nói xong, Ngô Cảnh An vô lực nhắm hai mắt lại.

Đề nghị cuối cùng của Hách Thời cho anh là, không nên giãy dụa, không nên chống cự, cũng không nên làm gì hết, nếu không, cũng chỉ là thất bại thảm hại hơn.Ngày thứ hai, hai ngày Ngô Cảnh An xin nghỉ phép đã hết, anh phải trở về đi làm.

Tâm thần không yên trực hết ca, lúc về đến nhà, bị cảnh tượng tan nát trong phòng làm cho mơ hồ.

Ngã ngã, đổ đổ, trong phòng hầu như không còn chỗ nào có thể đặt chân.

\”Đây là…\” Ngô Cảnh An đi vào phòng, nâng giá CD ngã trên mặt đất, vừa nhấc mắt liền thấy Tưởng Lộ ngơ ngác ngồi trên ghế nằm ở ban công, anh bỏ lại đồ trong tay, chạy tới hỏi hắn, \”Xảy ra chuyện gì thế?\”

Tưởng Lộ mặt không đổi sắc dựa vào trong ghế nằm, giống như không nghe thấy tiếng anh nói, không phản ứng chút nào.

\”Tưởng Lộ,\” Ngô Cảnh An nửa ngồi xổm bên cạnh hắn, lo lắng hỏi, \”Đã xảy ra chuyện gì?\”

Tưởng Lộ dường như mới nghe được tiếng anh, giật giật con mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía anh, không có sức lực nói, \”Cậu đã về.\”

Ngô Cảnh An sợ Hứa Huy sai người đến làm gì, Tưởng Lộ đã chịu nhiều đả kích, không thể lại có bất cứ chuyện gì kích thích đến hắn.

\”Ai đến nhà sao?\”

Tưởng Lộ gật gật đầu.

Ngô Cảnh An bất an nhíu nhíu mày, vươn tay nắm chặt tay hắn, \”Không có chuyện gì, đều sẽ qua, Tưởng Lộ, tất cả, rồi sẽ khá hơn.\”

Lúc này, trừ bỏ niềm tin này, anh không thể đem lại cho hắn điều gì khác.

\”Sẽ sao?\” Tưởng Lộ rũ mắt, mang theo một nụ cười khổ khó có thể tiêu tan, \”Sáng hôm nay cha mẹ tôi đến.\”

Ngô Cảnh An kinh ngạc nói: \”Hai bác đến? Hiện tại ở đâu? Khách sạn sao? Là tôi không đúng, hẳn là nên đi gặp bọn họ.\” Anh phân tâm nghĩ nên mặc quần áo thế nào, nên mua cái gì, buổi tối mời hai bác đi đâu ăn cơm mới tốt, nghĩ nghĩ, anh nói, \”Đừng để bọn họ ở khách sạn, trong nhà thu dọn một chút cũng có thể ở được, đem phòng ngủ dành cho bọn họ, chúng ta có thể ngủ trong thư phòng hoặc nằm ở sô pha một chút.\”

Khóe môi Tưởng Lộ cong lên, giương mắt hơi ưu thương nhìn anh, \”An Tử, cậu đã đồng ý với tôi, sẽ không chia tay, phải không?\”

Trong lòng Ngô Cảnh An như có một cục đá rớt xuống, anh mang theo hoài nghi nhìn Tưởng Lộ.

Lại là những lời này.

Mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều nói câu nói kia.

Ngô Cảnh An yên lặng nhìn Tưởng Lộ một hồi lâu, nụ cười trên mặt hắn không hề thay đổi.

Ngô Cảnh An thất bại đứng dậy, trở lại phòng khách thu dọn mấy thứ bừa bãi.

Lúc chạng vạng, Ngô Cảnh An giục Tưởng Lộ dẫn anh đi gặp hai bác.

Tưởng Lộ yên lặng trở vào phòng.

Ngô Cảnh An vừa định theo sau, chuông cửa vang lên, anh chạy tới nhìn qua mắt mèo, một đôi vợ chồng trung niên sắc mặt không tốt đứng ngoài cửa.

Vợ chồng trung niên? Có phải là cha mẹ Tưởng Lộ không?

Ngô Cảnh An không dám trì hoãn, vội mở cửa, \”Hai người là…\”Đôi vợ chồng nhìn thấy Ngô Cảnh An đầu tiên là sửng sốt, liếc nhau xong, người phụ nữ đột nhiên quỳ gối trước mặt Ngô Cảnh An, nắm lấy quần anh.

Ngô Cảnh An bị dọa sợ, vội vàng dìu bà, \”Làm gì vậy? Bác…\”

Người phụ nữ khóc nức nở hô, \”Xin cậu thương xót, xin thương xót, buông tha cho Tưởng Lộ nhà tôi, tôi xin cậu, van cầu cậu, cho chúng tôi một đường sống đi!\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.