[ Đam Mỹ ] Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi – Chương 129: Chia tay – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 6 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[ Đam Mỹ ] Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi - Chương 129: Chia tay

Ngô Cảnh An ngồi xe đi tòa nhà Húc Dương, sau khi báo tên của mình một đường đi thẳng tới văn phòng ở tầng chót.

Hứa Chính Dương vững vàng ngồi đối diện, hai tay khép lại, đối với việc anh đến cũng không kinh ngạc chút nào.

Ngô Cảnh An biết mình đã bị đánh bại, tất cả kiêu ngạo, tự tin, lời nói hùng hồn chẳng quả chỉ là mạnh miệng, không thể ngăn cản được bước đi của người nhà họ Hứa.Trước kia anh cho rằng mấy cảnh quỳ xuống cầu xin tha thứ trong phim truyền hình hay diễn chẳng qua chỉ là để kiếm nước mắt của khán giả, vô căn cứ, nghĩ lại cũng đúng, cầu xin thì thế nào, chẳng lẽ cầu xin có thể khiến cho người nhà thiếu gia có thể tiếp thu người hầu kia làm vợ sao. Chuyện không có ý nghĩa, chỉ có kẻ ngốc mới làm. Có sức lực kia không bằng nghĩ xem nên cùng người đối kháng thế nào.

Nhưng hiện tại anh mới biết được, đối với người bị bức đến đường cùng mà nói, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Anh hỏi Hứa Chính Dương, có biết Hứa Huy mệt ngất xỉu phải nằm viện hay không, có biết Hứa Huy vừa ra viện liền đi công trường xếp gạch hay không. Người nhà, không nên là như vậy. Bức Hứa Huy đến tình trạng này, thật sự là vì tốt cho gã sao?

Trên mặt Hứa Chính Dương không có gì biến hóa, ngữ khí bình thản: \”Ngô Cảnh An, cậu không biết cậu là người không có tư cách nói lời này nhất sao? Vì tốt cho nó? Nếu thật sự là vì tốt cho nó, cậu nên buông tay. Nắm chặt nó, chẳng lẽ cậu cho là tôi sẽ lưu lại đường sống nào hay sao?\”

Ngô Cảnh An chưa từ bỏ ý định, kích động nói với ông ta, chẳng lẽ ông không thấy Hứa Huy tiến bộ, anh ấy không còn là một sâu gạo, đã không cam nguyện làm một phế vật nhà họ Hứa các người nuôi. Anh ấy dùng năng lực của mình đi từng bước về phía trước, nếu không phải các người ngăn trở, có lẽ anh ấy sẽ rất nhanh sẽ thể hiện được giá trị của mình. Chẳng lẽ, những điều đó đều không quan trọng sao?

Khóe miệng Hứa Chính Dương cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, \”Nhà họ Hứa dù tình nguyện nuôi một con sâu gạo cũng không cho phép nó đi lệch. Nếu nó kiên trì, vậy chỉ có thể bẻ gãy cánh nó, để nó làm một con sâu không thể bay nổi.\”

Ngô Cảnh An kinh ngạc trừng mắt, anh không hiểu người cha cao cao tại thượng của Hứa Huy sao có thể nói ra lời nói ác như vậy.

Dù sao vẫn là con ruột, chẳng lẽ còn không quan trọng bằng những thứ như danh dự, lời đồn đãi đó sao?

Anh nhớ tới cha mình, cái con người cơ hồ có \”huyết hải thâm cừu\” với mình kia.

Ngô Hạo Trung và Hứa Chính Dương, bọn họ cách biệt một trời, rồi lại giống nhau đến thần kỳ.

Hứa Chính Dương căn bản không quan tâm Hứa Huy trưởng thành hay tiển bộ, hoặc là nói, ông ta đã triệt để từ bỏ Hứa Huy.

Chỉ là vì những hư danh đó, mà muốn kéo thể xác của Hứa Huy trở về.

Hiện giờ, anh còn có thể làm thế nào để cầu được lương tâm của nhà họ Hứa?

Hai đầu gối yếu đuối của anh áp lên mặt đất, anh chỉ hi vọng hai chữ \”người nhà\” ấm áp nhất này có thể lưu lại một đường sống cho Hứa Huy.

Hứa Chính Dương đứng lên đi đến trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ.

\”Ngô Cảnh An, tôi cho cậu một cảnh cáo cuối cùng, trình độ tiếp theo sẽ không nhẹ nhàng như dĩ vãng đâu, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng. Sự tình một khi đã phát sinh, sẽ không còn đường vãn hồi.\”

Ra khỏi tòa nhà Húc Dường, Ngô Cảnh An thất hồn lạc phách ngồi trên xe bus về nhà.

Phong cảnh thành phố không ngừng chạy lùi qua cửa sổ kính xe, trái tim anh cũng chìm xuống từng chút một.Hứa Huy gọi điện thoại tới nói buổi tối cùng bạn ăn cơm, không về nhà.

Ngô Cảnh An chịu đựng khổ sở nói một tiếng được.

Hứa Huy còn có thể có bạn bè sao?

Anh không dám lại tìm bạn bè Hứa Huy xin giúp đỡ, Hách Thời và Trương Âm đã bị bọn họ liên lụy, hiện giờ Hứa Huy chỉ có thể lẻ loi một mình phấn đấu.

Mà anh, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn, không giúp được gì.

Anh xuống xe, đổi tuyến xe số 36, đi tới công trường Hứa Huy làm việc.

Giờ cơm, đám công nhân ngồi dưới đất, dùng khăn lau qua mặt một cái, bưng bát cơm lên ăn từng miếng to.

Hứa Huy mũ bảo hộ còn chưa kịp cởi, tựa hồ là quá mệt, ngồi dưới đất chỉ lo thở dốc, Ngô Cảnh An đứng cách đó không xa nhìn khuôn ngực phập phồng không ngừng của người đàn ông kia, nỗi đau lòng khó có thể nói rõ lan tràn khắp tứ chi toàn thân.

Nghỉ một lát, Hứa Huy bưng bát lên, bàn tay cầm bát lại không tự chủ được run rẩy, Gã nắm màn thầu cắn một ngụm to, lại và thêm một ngụm đồ ăn.

Ngô Cảnh An đứng phía sau gã, thấy trong bát là cải trắng đậu hũ, cùng với hai miếng thịt mỡ.

Anh nhìn vị thiếu gia được nuông chiều từ bé kia không chút do dự kẹp miếng thịt mỡ kia lên nhét vào miệng.

Không một hồi đã giải quyết xong bữa cơm, Hứa Huy lau lau miệng, bưng bát, vừa xoay người liền thấy Ngô Cảnh An đứng phía sau.

Hứa Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó xả ra một nụ cười không quá dễ nhìn, \”Em, sao em lại ở đây?\”

Ngô Cảnh An nhăn chặt mày, lại chỉ hỏi gã một câu vì sao không về nhà ăn cơm.

Hứa Huy liếc những người xung quanh, \”Lát nữa phải tăng ca, em về trước đi!\” Thấy sắc mặt Ngô Cảnh An không quá dễ nhìn, gã bỏ thêm một câu, \”Anh không sao, vẫn tốt. Kỳ thật việc này cũng không mệt mấy, chỉ là không quá thể diện nên mới không nói cho em. Đừng có đoán mò, mau trở về đi thôi, em hôm nay làm ca đầu tối phải không, buổi tối nếu có rảnh, anh đi đón em tan tầm.

Ngô Cảnh An nhìn gã một cái thật sâu, quay đầu.

\”Hứa Huy, em… Chờ anh trở về.\”

Chuối cùng, đối mặt một Hứa Huy đã mỏi mệt bất kham lại vẫn cố gắng mỉm cười với mình, anh chỉ có thể nói ra bốn chữ này.

Kết cục, tựa hồ đang từng bước tới gần.

Thời gian cuối cùng, nên ấm áp tốt đẹp.

Chú Câm trong một lần đi mua thức ăn trở về gặp tai nạn xe cộ, hôn mê một ngày mới tỉnh lại.

Não chấn động nhẹ, chân trái gãy xương, nhất thời chưa ra viện được.

Ngô Cảnh An túm áo tên lái xe gây chuyện kia bắt vào đồn công an.

Thái độ của đối phương lại tốt đẹp, tỏ vẻ tình nguyện trả toàn bộ tiền thuốc men và bồi thường, Ngô Cảnh An tuy hận hơn nữa cũng không biết làm thế nào.Chuyện chú Câm anh không dám nói với chú Trương, chỉ nói dối là trong nhà chú Câm xảy ra chuyện phải về quê vài ngày.

Nhưng không ngờ ngày thứ ba chú Câm nằm viện, chú Trương nhận được một cuộc điện thoại xa lạ sau đó nghiêng ngả lảo đảo xông vào bệnh viện.

Mặt dù đã thấy chú Câm ngoại trừ chân bị thương cũng không có gì khác đáng ngại, nhưng chú Trương kinh hãi quá độ đêm đó vẫn nôn ra máu.

Một ngụm máu nhìn mà ghê người triệt để làm Ngô Cảnh An rung động.

Anh nhớ tới những lời Kim Mỹ Tuyên nói: Cho dù cậu chịu được, không quan tâm, những người bên cạnh cậu cũng có thể chịu được một lần lại một lần đả kích sao?

Chỉ cần sự tình còn chưa kết thúc, chú Câm, chú Trương, mẹ anh, chú Phương những người hoàn toàn không biết gì cả có phải còn phải nhận thương tổn càng lớn?

Tiếp theo, có thể sẽ không còn may mắn như vậy.

Chân tướng giống như Hứa Chính Dương đã nói, sự tình một khi đã phát sinh, sẽ không thể vãn hồi.

Anh còn muốn đánh cuộc vào nhân từ của nhà họ Hứa sao?

Đi đến một bước này, Ngô Cảnh An đã không còn lựa chọn nào khác.

Ngày hôm đó, Hứa Huy về nhà đã là hai giờ sáng, Ngô Cảnh An vẫn ngồi ở sô pha chờ gã.

Hứa Huy vừa vào cửa nhà đã phát hiện anh khác thường, dần dần, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.

Ngô Cảnh An nói, chúng ta nói chuyện.

Hứa Huy tránh ánh mắt anh, \”Ngày mai đi, anh sắp mệt chết rồi, muốn nghỉ ngơi.\”

Ngô Cảnh An nói, \”Hứa Huy, chúng ta không thể trốn tránh nữa.\”

Hứa Huy quay đầu, không nói một lời nhìn anh.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.