Tìm việc làm, đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp còn là việc khó, huống chi là với Hứa Huy đã gần ba mươi tuổi.
Làm giám đốc trên danh nghĩa của Húc Dương vài năm cũng không cho con đường tìm việc của gã bất kỳ trợ giúp gì.
Liêu Thắng Anh trêu tức: \”Mày trừ bỏ sống phóng túng, còn biết cái gì?\”
Hiện thực tàn khốc cũng chứng minh với gã điểm này, trừ bỏ sống phóng túng, Hứa Huy hắn, cái gì cũng không biết.
Sơ yếu lý lịch của gã cơ hồ là đá chìm đáy biển, khó được một lần phỏng vấn thì gã ngay cả nên nói những lời khách sáo gì cũng không biết. Mặc bộ đồ tây giá trị năm chữ số, ngồi trên ghế dài ngoài hành lang phòng họp, giống như một đứa ngốc nhìn những thanh niên trẻ tuổi tìm việc làm đi qua đi lại bên người, bọn họ chuẩn bị trăm ngàn thứ, miệng nhắc tới vài lời hoa lệ, bọn họ chờ đợi đi lên sân khấu chói mắt, bày ra ánh sáng của bản thân.
Mà gã, chút tự tin cùng tự tôn cuối cùng còn sót lại bị hiện thực tiêu ma hầu như không còn.
Gã không biết nên trả lời những vấn đề nhìn như bình thường đó như thế nào.
Vì sao anh chọn lựa công ty của chúng tôi, nói cái nhìn của anh đối với công việc này, ưu thế cạnh tranh của anh là gì, anh cảm thấy thế nào mới gọi là thành công.
Lần đầu tiên phỏng vấn, gã cơ hồ là trốn chạy.
Những ánh mắt xoi mói, đánh giá đó đem một kẻ hoàn toàn không biết gì cả là gã đánh về nguyên hình, gã khẩn trương, bối rối, mồ hôi trên trán rơi như mưa, cà vạt trên cổ thít đến mức gã sắp hít thở không thông.
Ngồi trên bồn hoa bên ngoài công ty một hồi lâu, gã đứng lên đi bộ vô mục đích trên đường cái.
Sớm biết như vậy, lúc trước khi công ty tuyển người gã nên quan sát quan sát, học học những lời đường hoàng kia một chút, cũng không đến mức sẽ rơi xuống nông nỗi chật vật như hôm nay.
Về đến nhà gã ngồi trên sô pha mãi đến khi Ngô Cảnh An tan tầm trở về.
Nhìn vẻ mặt gã là Ngô Cảnh An đã biết kết quả, cái gì cũng chưa nói, dẫn người đi siêu thị mua thức ăn.
Trở về làm hai xào một canh, lúc ăn cơm Hứa Huy nói chuyện phỏng vấn.
Về điểm này, Ngô Cảnh An không có đề nghị hay gì cho gã. Năm đó mình tốt nghiệp trường nghề liền trực tiếp được phân đến nhà máy điện, cho nên bảy tám năm sau đó, anh cũng không có kinh nghiệm tìm việc.
Cơm nước xong, thừa dịp Hứa Huy tắm rửa, anh lên mạng tra một chút tư liệu về việc phỏng vấn, tải vào di động, ngày hôm sau đến xưởng in ra, đưa mấy chục trang giấy đặt trước khuôn mặt kinh ngạc của Hứa Huy.Ngô Cảnh An vỗ vỗ bả vai gã, \”Không có việc gì, anh bạn, em cùng anh cùng nhau luyện, cũng không tin một cuộc phỏng vấn nho nhỏ chúng ta còn không qua nổi.\”
Mấy ngày nay Hứa Huy một bên nộp sơ yếu lý lịch một bên bị Ngô Cảnh An lôi kéo ngâm nga mấy chục tờ giấy anh in ra kia.
Hứa Huy nói mấy thứ này rất giả, bổn đại gia khinh thường đọc, Ngô Cảnh An liền nói đúng vậy, giả đến muốn chết, nhưng tất cả mọi người thích nghe mấy thứ giả dối này, không có cách nào, chúng ta cũng học theo đi, ai bảo trên đời này nhiều tục nhân đâu!
Hứa Huy đọc hai trang đã phiền, chạy đến ban công đóng cửa nhìn trời hút thuốc lá.
Ngô Cảnh An không nói gì, trở về phòng.
Anh không phải không biết Hứa Huy muốn đi đường này có bao nhiêu khó, lớn tuổi, không kinh nghiệm, đồng tính luyến ái, bại gia tử của Húc Dương.
Những cái nhãn đó dán cùng nhau, con đường tìm việc của gã chỉ có thể khó hơn lên trời.
Hơn nữa chủ tịch Hứa mặt ngoài giảng hòa, thái độ thực tế lại là không khác biệt với đoạn tuyệt quan hệ lắm, ai sẽ muốn củ khoai lang phỏng tay là gã.
Hứa Huy sống an nhàn sung sướng quen, hiện giờ càng ngày càng nhiều đả kích tự nhiên sẽ làm gã phiền muộn, buồn rầu, muốn buông tha.
Những thứ đó, Ngô Cảnh An đều có thể lý giải.
Nhưng anh, có thể nói gì.
Bởi vì phía trước là khó khăn không thể vượt qua, cho nên, chúng ta buông tha đi, cái gì cũng đừng làm, trở về em nuôi anh.
Anh có thể nói như vậy sao?
Hứa Huy là một con người, là một người bình thường có tự tôn có tình cảm có tư duy.
Ngô Cảnh An không phải cha mẹ gã, không thể coi gã là trẻ con mà nuôi, những lời không chịu trách nhiệm đó anh không thể nói.
Anh chỉ có thể ở một bên, cùng gã, cùng gã cố lên, không ngừng cổ vũ gã đi vấp phải trắc trở.
Dù thế nào, những điều này là Hứa Huy phải trải qua.
Không có bất luận lý do cao thượng gì, đơn giản là gã phải sống.
Khi Ngô Cảnh An từ phòng đi ra, Hứa Huy đã ngồi trở lại trên ghế sô pha, cầm trong tay tập giấy in, im lặng niệm những lời khách sáo kia.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, đi vào phòng bếp rót một chén nước mật ong.
Con đường này có bao nhiêu khó, chỉ có đi qua mới biết được, không té ngã thì sẽ không trưởng thành nổi.
Té ngã có bao nhiêu đau cũng chỉ có thể nếm thử mới biết được, để đến khi đứng lên mới có thể làm cho mình sẽ không té ngã ở chỗ cũ nữa.
Anh đặt nước trước mặt Hứa Huy, cười nói với gã: \”Thân mến, khô cổ họng không, uống nước.\”
Đối mặt khó khăn, biện pháp duy nhất là giải quyết mà không phải trốn tránh.
Mà mặc kệ có bao nhiêu khó, anh đều tin tưởng sẽ có ngày nào đó có thể quay đầu nhìn lại.
Một tháng qua đi, con đường tìm việc của Hứa Huy không chút tiến triển.Lần lượt thất bại đả kích gã đồng thời cũng làm cho gã hoặc nhiều hoặc ít học được vài thứ.
Mẹ gã Kim Mỹ Tuyên gọi điện thoại tới, nói ông bà nội gã đã biết gã gây họa bảo gã lập tức trở về nhà.
Hứa Huy nắm tây trang hôm nay mặc đi phỏng vấn trong tay, áo sơ mi trên người đã ướt đẫm, đứng dưới thái dương, trong đầu quanh quẩn mấy lời xỉ nhục.
Dương Trí Viễn, bạn học đại học, sinh viên nghèo năm đó không chút thu hút trong hệ, hiện giờ đã làm đến vị trí tồng giám đốc.
Hắn đứng ở trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt trời ở sau lưng hắn làm phụ trợ, đem những lời nói lạnh như băng đó ném xuống không hề phòng bị.
\”Hứa Huy, mày cảm thấy mày vênh váo come out, chính là đã thắng sao? Tao có thể thật lòng mà nói cho mày biết, mày là kẻ ngu xuẩn, dại dột không thuốc nào cứu được.\”
\”Ngay cả bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không rõ, mày không ngu xuẩn thì gọi là gì?\”