Hai giờ sau
Liêu Thắng Anh hẹn Hách Thời tới Starbucks ở trung tâm thành phố uống cà phê.
Lúc Hách Thời đến Liêu Thắng Anh đang ngồi ở chỗ gần cửa sổ nghịch di động, \”Làm gì vậy?\”
Liêu Thắng Anh cũng không ngẩng đầu, \”Gửi tin nhắn cho tên kia, tao nghĩ, cuối tuần này đi nhìn hắn, miễn cho hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng nhảy sông Xen.\”
Hách Thời cười cười, \”Sông Xen ở Pháp.\”
Liêu Thắng Anh cười cợt nhả, \”Ai quan tâm nó nằm đâu làm gì, tóm lại nếu không đi xem hắn thế nào tao thật không yên tâm.\”
Hách Thời uống một ngụm cà phê, hơi cảm khái, \”Tầm giờ này ngày mai, có lẽ hắn đã đến nhà mới rồi, không biết có quen hay không, mày đi chơi với hắn cũng tốt. Đến địa bàn người khác, bảo hắn thu liễm chút, nước ngoài cũng không ai biết Húc Dương công tử là ai.\”
Liêu Thắng Anh cười gật gật đầu. Phát một tin nhắn sến sẩm, chờ lát nữa tên nhóc kia khởi động máy sẽ thấy, ghê tởm chết hắn.
Ném di động lên bàn, Liêu Thắng Anh bưng cà phê lên, mới vừa uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên màn hình lớn trung tâm mua sắm phố đối diện, một ngụm cà phê phun hết lên cửa sổ Starbucks.
Hách Thời kinh ngạc, \”Mày làm sao vậy?\”
Liêu Thắng Anh không thể tin nổi trợn trừng mắt, ngón tay run rẩy chỉ ra ngoài cửa sổ, \”Kia… đó là…\”
Hách Thời nhìn theo ngón tay hắn, bỗng dưng mở to mắt.
Trên màn hình lớn ở trung tâm thành phố giữa dòng người dày đặc, rõ ràng xuất hiện hình ảnh của Hứa Huy.
Không sai, đích thật là Hứa Huy.
Gã còn mặc cái áo khoác mỏng màu xám lúc rời đi hồi giữa trưa, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập tiều tụy và mất mát.
Gã hơi hơi ngẩng đầu, màn ảnh kéo lại gần, nhắm ngay chính diện mặt gã.
Gã nói, \”Chào mọi người, tôi là Hứa Huy.\”
Liêu Thắng Anh bị gã làm cho phát điên, Hách Thời mãnh liệt đứng lên, đụng đổ chén cà phê.
Ngã tư đường, bước chân của mọi người ngừng lại, đứng nhìn lên màn hình chỉ trỏ.
Có người nhận ra gã, đây không phải Húc Dương công tử sao, cái tên trước kia thường hay lên tạp chí ấy.
Trong màn hình khóe môi Hứa Huy nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, \”Chủ tịch tập đoàn Húc Dương, đúng là cha tôi.\”Di động Liêu Thắng Anh đột nhiên vang lên, hắn cũng không nhìn mà bắt máy, tức đến khó thở quát ầm lên với bên kia, \”Ai vậy? Có rắm mau thả!\”
Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng, \”Ở đâu vậy?\”
\”Đang xem phát sóng trực tiếp, nam nhân vật chính của chúng ta lên TV, nổi tiếng rồi.\”
Trương Âm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nói: \”Là Hứa Huy sao? Hiện tại ở trên mạng cũng đang phát video độc thoại của hắn, lượt view tăng vèo vèo, tên này rốt cuộc muốn làm gì?!\”
Liêu Thắng Anh mắng một tiếng \”mẹ nó\”, ném di động về trên bàn, ánh mắt lần nữa quay lại màn hình lớn.
Hắn cũng muốn biết, tên này, gạt tất cả bọn họ, rốt cuộc là muốn làm gì?!
Hứa Huy trên màn hình cực kỳ giống một hoàng tử thất ý, nho nhã lễ độ, ánh mắt u buồn, \”Bạn bè tôi đều nói tôi là nhị thế tổ, cả ngày sống phóng túng, không học vấn không nghề nghiệp. Người giống như tôi, còn sống có lẽ cũng dư thừa.\” Hứa Huy dừng một chút, rũ mắt xuống, nhìn qua giống như đang điều chỉnh cảm xúc bi thương, sau đó, gã chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết, \”Nhưng cho dù tôi là người như vậy, tôi cũng muốn cố gắng sống, sống cho người tôi yêu nhìn. Tôi, Hứa Huy, là một kẻ đồng tính luyến ái không hơn không kém.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đột nhiên vang ầm lên, trong quán cà phê tiếng kinh hô cũng nối thành một mảnh.
Hách Thời chống một tay lên thủy tinh, nhìn ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Liêu Thắng Anh hết cả sức lực dựa vào lưng ghế, Hứa Huy, triệt để điên rồi.
Trương Âm tháo kính mắt xuống, xoa xoa ấn đường, không thể tin được nhìn video trên mạng.
Hứa Huy, đang khai chiến với thế giới này.
\”Tôi có một bạn lữ cố định, tên cậu ấy là Ngô Cảnh An, ba mươi hai tuổi, đi làm ở nhà máy điện, kế hoạch của chúng tôi là sang năm đi chỗ nào đó có thể thừa nhận hôn nhân đồng tính kết hôn, năm năm hoặc sáu năm sau nhận nuôi một đứa trẻ, trải qua cuộc sống bình thường. Kế hoạch của chúng tôi có rất nhiều việc, thậm chí đã nghĩ đến việc về hưu sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng hiện tại, chỉ sợ không làm được.\”
Hứa Huy lần thứ hai cúi đầu, biểu cảm có vẻ rất thống khổ, gã điều chỉnh một hồi lâu mới ngẩng đầu, thanh âm lại rõ ràng đã nghẹn ngào, \”Người yêu của tôi, cậu ấy mất tích. Ba ngày trước, cậu ấy mất tích trên đường từ thành phố P trở về. Tôi đã tìm cậu ấy một ngày một đêm, nhưng cậu ấy, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Tôi không biết cậu ấy đã đi đâu? Ai đã mang cậu ấy đi? Là muốn thương tổn cậu ấy hay là có ý đồ khác? Tôi không biết gì cả. Ba ngày, không một chút tin tức. Báo cảnh sát, liên hệ bạn bè, cho tới bây giờ, tôi đã cùng đường. Vì muốn cùng ở một chỗ với cậu ấy, tôi đã bộc lộ với người nhà, cũng đã nhận được trừng phạt nên có. Đương nhiên, không có cha mẹ nào có thể tiếp thu con mình là đồng tính luyến ái, tôi có thể hiểu được bọn họ. Cũng hi vọng có thể thông qua cố gắng của mình và người yêu làm bọn họ hiểu được, chúng tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi đối phương. Cũng không biết là ai đùa giỡn ác ý với chúng tôi, đưa cậu ấy đến chỗ tôi không tìm thấy được. Ở đây tôi thành khẩn thỉnh cầu mọi người giúp tôi. Cho dù là bất kỳ manh mối nào, tôi đều rất cảm tạ. Đồng tính luyến ái không nên bị kỳ thị, bởi vì chúng tôi cũng giống mọi người, cũng muốn cùng một người mình yêu cho đến già. Chúng tôi không hề tổn hại đến bất cứ người nào, chúng tôi cũng đang cố gắng mà sống. Hi vọng những lời hôm nay của tôi sẽ được mọi người chú ý, trợ giúp tôi nhanh chóng tìm được người yêu của tôi, cảm ơn mọi người.\”Hứa Huy cúi đầu, mười phần trầm trọng mà gập người một cái.
Cuối video là ảnh chụp và tin tức của Ngô Cảnh An, góc dưới ảnh chụp viết bốn chữ nhỏ: Hứa Người Bình An.
Đoạn video ngắn ngủn mấy phút này giống như một quả bom uy lực thật lớn rơi xuống mặt hồ, tạo thành hậu quả không thể đo lường nổi.
Trên mạng nháy mắt nổ tung, có hơn trăm ngàn bình luận, khen chê không đồng nhất.
Khóe miệng Hách Thời cong lên thành một độ cung xinh đẹp, Liêu Thắng Anh vò tóc mắng, \”Hắn cũng thật biết làm màu, come out với cả thế giới, tên này có phải muốn hại chết lão Ngô không!\”