Lại một nửa năm nữa qua đi, công trình thô về cơ bản sắp hoàn thành, công việc Kiều An cũng sắp dừng lại. Y và Đàm Diễn thế mà cũng đã qua lại được nửa năm. Công bằng mà nói, Đàm Diễn không phải một tình nhân tốt, hắn không cho người ta tiền, không mời cơm, không quan tâm cũng không săn sóc, lúc tâm tình tốt làm tiền hí rất cẩn thận, lúc khó chịu ngay cả bôi trơn cũng không cần, làm xong càng khỏi cần nói, kéo quần liền đi, ngủ lại cực ít. Bọn họ phần lớn đều làm trong căn hộ nhỏ của Kiều An, cũng có lần đến nhà trọ ọp ẹp rách nát của Đàm Diễn, hoặc là bất cứ nơi đâu chỉ cần cơ khát liền cởi quần đâm tới.
Bọn họ bỏ xuống hết thảy tự trọng và mặt mũi, chỉ tuân theo bản năng nguyên thủy của giống đực. Nhưng vẫn ngấm ngầm có một loại trao đổi nhỏ, như là giữ mối quan hệ bí mật, như là không tìm người khác, như là không can thiệp riêng tư của nhau. Bọn họ ngoài mặt vẫn cứ không hòa hợp, nhưng ở riêng rồi chẳng ai biết lại có thể làm đến mức cả đêm không ngủ, đem hết tinh lực dằn vặt lẫn nhau.
Đêm nay cũng là một đêm như vậy, mùa đông dù mới chín giờ mà đêm đã rất trầm, phòng ở của Kiều An không có máy sưởi nhưng hai người ôm nhau làm đặc biệt nóng. Đàm Diễn làm xong đã vào phòng tắm, tiếng nước ào ào chảy phá tan yên tĩnh, hôm nay có lẽ hắn cũng không ngủ lại. Kiều An tựa đầu giường vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại, xem một đống drama ngập tràn trên mạng hết bĩu môi lại ha ha cười. Đột nhiên cái điện thoại cục gạch chẳng có giá trị gì của Đàm Diễn đổ chuông, Kiều An không để ý gì chỉ gọi vào phòng tắm:
\”Đàm Diễn nhanh lên, có điện thoại đấy.\”
Tiếng nước vẫn đều đều, người bên trong không biết có nghe thấy không, y bị phiền mới ngó điện thoại một cái, thấy là tên của con gái, không biết vì cái gì lại bấm nhận.
\”Anh Diễn.\” đầu bên kia vang lên giọng nữ, rất khẽ khàng, rất dịu ngoan.
\”Anh ấy không ở đây.\” Kiều An nhẹ giọng đáp lại.
\”Anh chắc là đồng nghiệp của anh Diễn phải không?\” giọng cô gái lại vang lên, lần này đã không còn khẽ khàng và dịu ngoan nữa trở nên rất bình thường đúng mực.
\”Cô là…\” không biết vì sao giọng Kiều An khẽ run.
\”Tôi là vợ của anh Diễn. Lúc nào anh ấy trở lại, nhờ anh nói giúp anh ấy gọi điện lại cho tôi với nhé.\”
Vợ?
Kiều An như bị sét đánh, ngẩn người không đáp, đầu dây kia, giọng nữ có chút chập chờn hoặc có lẽ vì y đã chẳng nghe rõ cô nói gì nữa.
\”Alo… anh có nghe rõ không? Anh gì ơi… ơ… lại mất sóng rồi à…\”
Lúc Đàm Diễn đi ra Kiều An đang cầm điện thoại của hắn ngồi ngẩn trên giường, hắn đến gần cũng không biết.
\”Cầm điện thoại tôi làm gì?\”
Kiều An không nhìn hắn, khẽ đáp: \”Có người gọi cho anh đấy.\”
\”Em nghe?\” đôi mày sắc như đao khắc của hắn khẽ nhíu, mở nhật ký vừa nhận thấy ngay được tên người gọi đến. Thế nhưng, hắn cũng chỉ nhíu mày như vậy, không có chốt dạ cũng không có áy náy.