Chương 5.2: Rời đi…
Ôm một bụng toàn tinh dịch đi đường khiến Lãnh Bách Hân cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ cần hơi động đậy cái mông là đã cảm nhận được có một thứ dung dịch nhớp nháp sóng sánh trong lỗ huyệt như muốn chảy ra ngoài.
Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà, được đắm mình trong làn nước ấm áp, Lãnh Bách Hân thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay vuốt ve da bụng đang gồ lên, sau đó tiến đến lỗ thịt mềm mại bên dưới.
Cậu do dự, mệt mỏi, nhưng lại vô cùng thèm muốn, rốt cuộc chịu không nổi nữa đành mở ngăn kéo tủ bên cạnh lấy ra một con cặc giả, cầm lấy thân cặc giả không ngừng đưa đẩy nhè nhẹ vào lồn nhỏ, tự mình thủ dâm khiến cả người cậu mềm nhũn vô lực, xụi lơ đi trong làn nước.
Cậu hơi cúi đầu liền nhìn thấy những dấu tích mà những người đàn ông xa lạ để lại trên làn da trắng muốt mềm mại, hai vú bị bóp đến xanh tím, còn có vết răng, phần da đúi trong trắng muốt giờ phủ đầu vết xanh xanh đỏ đỏ vô cùng thảm hại. Ít nhất là đến bản thân cậu bây giờ nhìn thấy cũng không kìm được nước mắt, cậu khẽ lắc đầu, nhưng cơ thể lại như không kìm chế được mà tiết ra càng nhiều dịch dâm, sau khi đẩy hết lượng lớn tinh dịch trắng đục ra, cậu dùng cặc giả đụ vào lỗ lồn khiến nước dâm tràn trề ra ngoài.
Càng khiến cậu cảm thấy nhục nhã hơn nữa là khi cậu rút cặc giả ra thì cảm nhận được một lực hút rất mạnh do lồn nhỏ vô thức mút chặt lấy cặc giả để giữ nó lại.
Lãnh Bách Hân xấu hổ vô cùng, mặt đỏ phừng phừng, nhưng ngay lập tức lại cầm cặc giả thúc mạnh vào trong để làm thỏa mãn cơn nứng tình của lồn dâm, cậu thở dốc, phát ra những âm thanh rên rỉ đầy sung sướng.
\”Sướng… sướng quá, mặc dù rất xấu hổ nhưng thực sự sướng quá, ư ư…\” Khóe mắt Lãnh Bách Hân long lanh nước, ánh mắt miễn cưỡng vượt qua chiếc bụng nhô cao để nhìn xuống lồn thịt bị đụ đến đỏ hỏn đang không ngừng nuốt nhả thân cặc.
Dương vật giả khá nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với bất kể tên đàn ông nào từng đụ Lãnh Bách Hân, bản thân cậu cũng không dám dập quá nhanh quá mạnh như đám đàn ông đè cậu dưới thân nắc cặc liên hồi.
Khi đó thân dưới hữu lực của đám đàn ông sẽ phận liên hồi vào thịt mông cậu tạo ra những âm thanh \”bạch bạch\” kết hợp với tiếng nước nhóp nhép của lồn thịt bị lạm dụng quá đà, thự sự nhục nhã, xấu hổ, mỗi lần nghe thấy đầu vú cậu lại dựng đứng lên.
Nghĩ đến đầu vú, Lãnh Bách Hân liền thò tay se niết đầu vú bị chơi đến sưng đỏ, miệng không ngừng rên rỉ, lồn dâm co rút ngày càng khít, cu nhỏ cũng ngỏng đầu dước sự kích thích mãnh liệt này.
Rõ ràng buổi sáng mới bị đám đàn ông đụ cho cương lên và bắn ra nhiều lần, đến cuối cùng còn chẳng ngóc nổi đầu lên nữa nhưng bây giờ chỉ cần chút kích thích là lại cứng lên được ngay, cơ thể của người song tính dâm đãng đến như vậy.
\”Kì lạ, nhục nhã, nhưng phê quá, ư… ư ư, sương quá.. aaa…\” Lãnh Bách Hân khóc, thậm chí còn định rên lên thật to thì nghe thấy tiếng cửa mở ra xong lại đóng sầm lại.