Thời Thủy hoảng hốt lau người cho con gái.
Bánh Trôi khóc mệt, cần có người dỗ dành, cho nên cậu còn cởi áo cho bé bú chút sữa. Dòng sữa tràn ngập tin tức tố thực ra có thể trấn an cảm xúc của bé, lúc mút đầu vú cũng đã nín chút rồi, ăn no xong còn ợ lên rồi cười tủm tỉm nhìn ba mình.
Thời Thủy cũng không để ý đầu vú bị con gái cắn đỏ lên nữa, cậu rưng rưng nước mắt rồi lại mỉm cười hôn trán bé.
Bánh Trôi ngủ lại rồi.
Ngủ rất ngon, ước chừng là có một giấc mơ đẹp.
Nhưng Thời Thủy lại khó có thể đi vào giấc ngủ.
Cứ nhắm mắt lại là cậu lại nhìn thấy gương mặt Quý Bác Nhiên, khuôn mặt nho nhã dịu dàng của anh. Alpha như vậy, có lẽ cả thế giới này cũng hiếm có phải không? Một người tôn trọng Omega, lại có trách nhiệm như vậy nữa……
Nhưng rất nhanh, cậu lại nhớ tới kẻ đã cưỡng chế ấn cậu trên mặt đất, xé quần áo rồi cưỡng bức cậu.
Thời Thủy nghiêng người, nước mắt theo gương mặt chảy xuôi tới trên gối đầu.
Cậu đau đớn quá.
Đau lắm, đau tới mức không chịu nổi, nhưng lại chẳng thể gào khóc, cảm xúc cũng không phát ra được. Đó là nỗi đau khổ nhất đời này của cậu, thân thể cậu cũng bởi vậy mà bị thương, mỗi lần đi bệnh viện khi đều phải chịu đựng ánh mắt thương hại của bác sĩ y tá. Khi nỗi đau thân thể rút đi, rất nhanh lại đến nỗi đau tinh thần. Cảm giác đau đớn này luôn luôn tồn tại, giống như chúng là một phần của cậu vậy.
Thời Thủy đã quên trước đó mình làm thế nào để chịu đựng hết thảy rồi.
Nhưng giờ thì cậu lại nhớ hết.
Cậu luôn lén khóc một mình, khi Tống Hàm Thư chạy ngược chạy xuôi vì cậu thì cậu trốn trong ổ chăn khóc, còn cố gắng đi tắm rồi kỳ cọ tới mức rách da. Sau khi biết bản thân mang thai, cậu còn nhìn bụng mình suốt một đêm, tay nắm chặt để trên bụng, phân vân xem có nên xoá sạch đứa bé kia không. Đương nhiên, cậu đã quyết định giữ Bánh Trôi lại, nhưng cũng không phải luôn kiên quyết như vậy. Đặc biệt là khi nôn nghén, bởi vì mang thai mà ăn không ngon, hoặc lúc ban đêm bị chuột rút ——
Đã vô số lần, Thời Thủy muốn phá bỏ Bánh Trôi.
Cho dù khi bụng đã rất lớn, cậu cũng vẫn từng có suy nghĩ này.
Thậm chí khi Bánh Trôi mới sinh ra, Tống Hàm Thư bận việc ở trường học nên không thể không rời đi trong chốc lát, chỉ còn một mình cậu chăm sóc bé nên luống cuống tay chân, không kịp cho bú không kịp thay tã, Bánh Trôi nằm trong nôi khóc đến tê tâm liệt phế, mà cậu còn đang phải nghĩ xem tiền thuê nhà tháng này kiếm ở đâu……
Vô số lần, vô số lần.
Thời Thủy đã muốn từ bỏ.
Cậu vốn đâu phải người kiên cường.
Chỉ có điều, khi hết thảy đều dần dần chuyển biến tốt đẹp, cậu tìm được công việc, Bánh Trôi cũng dần dần lớn lên nên cậu đã quên mất hết thảy những chuyện đó, còn tưởng cuộc sống của mình chỉ đơn giản bình thường như vậy thôi.