Bữa sáng hơi im lặng.
Thấy sắc mặt Quý Bác Nhiên không tốt, Thời Thủy cũng không dám quấy rầy, cho nên cũng chẳng nói chuyện với anh như ngày thường nữa. Cậu ăn bữa sáng tinh xảo, bánh bao nhân trứng sữa rất thơm mềm, nhưng chẳng hiểu sao lại không thấy vui vẻ như trước.
Nhưng cậu cũng không tiện hỏi nhiều.
Mỗi một động tác Quý Bác Nhiên đều cứng đờ.
Anh còn chưa nghĩ ra phải đối mặt ra sao, chỉ có thể dùng lý trí an ủi bản thân, cứ xét nghiệm ADN trước đã. Nếu kẻ lúc ấy Thời Thủy gặp được quả thực là mình, vậy thì anh sẽ chịu mọi trách nhiệm, không để Thời Thủy một mình vất vả nuôi con nữa. Nếu không phải, vậy anh cũng sẽ coi Bánh Trôi như con gái mình rồi theo đuổi Omega ấy
Alpha rũ mắt.
Dùng bữa xong, đã tới thời gian trị liệu rồi.
Quý Bác Nhiên không lấy lý do để dải lụa trong phòng ngủ nữa, anh thực sự nghiêm túc che mắt lại. Tay cũng đặt nghiêm chỉnh, không hề chạm vào Omega trước mặt.
Thời Thủy cũng không nghĩ nhiều.
Bánh Trôi cũng không ăn được bao nhiêu, cho nên cậu có thể cung ứng tin tức tố cho Quý tiên sinh thêm chút. Đầu nhũ hồng nhạt biến mất trong miệng Alpha, chuyện này mà giờ cậu cũng đã bắt đầu quen rồi. Quý Bác Nhiên cảm thụ được tin tức tố quen thuộc, đại não lại tìm tòi ký ức trong quá khứ. Anh thật sự không biết người mà đêm đó mình gặp có phải Thời Thủy hay không……
Nếu đúng.
Anh chắc chắn đã hoàn toàn mất khống chế.
Trước khi đến công ty, xe nôi của Bánh Trôi cũng được gấp gọn lại rồi để vào ghế sau. Mấy việc này đều do bảo vệ ở cửa hỗ trợ làm giúp, Thời Thủy chỉ cần bế Bánh Trôi.
Hôm nay, Quý Bác Nhiên lại chủ động làm giúp cậu.
\”Bé ngủ say quá.\” Em bé mềm mại, đầy mùi sữa, da thịt cũng trắng nõn rất đáng yêu. Tóc Bánh Trôi cũng còn rất mảnh, chỉ có một lớp mỏng trên da đầu, không rậm tóc như các em bé khác. Nhưng cũng được Thời Thủy chải gọn, buộc nhẹ thành một bím tóc nhỏ đáng yêu, bên trên còn trang trí kẹp tóc hình quả cherry.
\”Đêm qua thức muộn cho nên hôm nay gọi sao cũng không tỉnh ấy.\” Thời Thủy cười nhẹ, \”Anh nhìn bé này, mắt cũng không mở được luôn.\”
Bánh Trôi đã quen với hương vị trên người Quý Bác Nhiên, đương nhiên là không mở to mắt.
Quý Bác Nhiên cúi đầu nhìn em bé trong ngực, một lúc lâu sau mới đáp lại.
Trước đây không biết nên anh chẳng bao giờ nghĩ đứa bé này có liên quan gì với mình, mãi tới đêm qua mới lật xem những bức ảnh chụp nho nhỏ. Bánh Trôi là một bé gái mập mạp, đùi thịt từng ngấn như củ sen. Nhưng gương mặt thì không thể lừa người được ——
Quý Bác Nhiên càng nhìn càng cảm thấy Bánh Trôi có nét giống mình hồi nhỏ.
Lúc anh còn nhỏ, ở giai đoạn còn chưa biết gì, cơ hồ chính là dáng vẻ này.
Tài xế đã chuẩn bị xong, anh cũng không có lý do gì tiếp tục bế Bánh Trôi nữa, chỉ có thể trả bé lại trong tay Thời Thủy. Thời Thủy nắn nắn khuôn mặt nhỏ của con gái, lại cười cúi đầu hôn một cái, trong mắt toàn là yêu thương. Họ cùng tới công ty, bắt đầu một ngày làm việc……