[Đam Mỹ | Abo] Anh Dâu Nhỏ – Thị Thanh Vận Nha – CHƯƠNG 9 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đam Mỹ | Abo] Anh Dâu Nhỏ – Thị Thanh Vận Nha - CHƯƠNG 9

Chương 9: Phiên ngoại 3 (Thượng)

Mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, kế hoạch hoài thai cũng nên được đưa vào lịch trình.

Trong bữa tối, tôi đề cập chuyện này với Bạch Khanh. Em vừa bưng món cuối cùng từ trong phòng bếp ra, nghe vậy mỉm cười ngước mắt nhìn tôi.

\”Không phải ngày nào anh cũng làm sao?\”

Tôi quen thói thích đùa em, nhận bát canh trong tay em rồi múc cho em một bát con, nhướng mày hỏi: \”Khác chứ, sau này phải có cảm giác nghi thức hẳn hoi chút.\”

Trước kia em đã nghiên cứu rất nhiều cách để thụ thai dễ dàng nhưng từ khi ở bên tôi, tôi lại cày cấy thái quá. Sau mỗi lần ấy, em thậm chí không có đủ sức lực để cử động ngón tay chứ đừng nói tới có tâm tư lo lắng tới những thứ đáng phải chú ý đó.

Vì vậy bây giờ nghe tôi nói tới chuyện này, tai em lập tức ửng đỏ, giả vờ giả vịt không nghe thấy tôi nói gì, cúi đầu ngối đối diện nhấp từng ngụm canh một.

Tôi không bỏ qua cũng không dung túng sáp lại gần em, khoác tay lên vai em không hòng cho em trốn thoát, tay còn lại luồn vào bên trong áo ngủ mềm mại sờ bụng dưới của em, hỏi em với vẻ mặt lưu manh.

\”Bảo bối không muốn sinh cục cưng cho anh sao?\”

\”Ừm, muốn…\”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của em đỏ bừng trong nháy mắt, xấu hổ đến mức khó có thể nghe rõ ràng giọng em nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi khịt nhẹ mũi, tay cũng bắt đầu trượt xuống.

\”Vậy bảo bối muốn sinh bao nhiêu cục cưng?\”

\”Nghe… nghe anh hết…\”

\”Vậy bọn mình sinh cặp sinh đôi được không?\”

\”Ừm…\”

Giọng em run run yếu ớt nhưng vẫn trả lời tất cả câu hỏi, tôi không kìm được ý muốn bắt nạt em, xấu xa hỏi tiếp.

\”Sinh đến khi nào ra cặp sinh đôi mới thôi được không?\”

Rốt cuộc lần này em không chịu nổi nữa, nhìn tôi với ánh mắt nài nỉ, hơi tủi thân nói: \”Anh thích cục cưng vậy à…\”

Tôi không nhịn được phá lên cười.

\”Được đấy bảo bối, ganh tị với cả nhóc con nữa.\” Tôi ghé lại gần thưởng cho em một nụ hôn, mãn nguyện quay về chỗ ngồi của mình, đẩy món ăn em yêu thích về phía em, dỗ dành nói, \”Ngoan, anh thích em nhất, vẫn luôn thích một mình em thôi.\”

Em nhìn tôi chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu ăn cơm nghiêm túc không lên tiếng nữa. Tôi phát hiện rõ ràng khóe miệng em hơi nhếch lên thành một đường cong khó mà nhịn nổi.

\”Sao bé ngốc nghếch lại dễ dỗ vậy ta…\” Tôi bất giác bật cười.

Nhưng lần này em lại nén chuyện gì đó trong lòng, ngẩng đầu nói một cách nghiêm túc: \”Em biết không phải anh dỗ em, bởi vì em cũng chỉ thích mình anh thôi.\”

Lời của em nghe có vẻ phi logic nhưng ngẫm kĩ thì thấy dễ thương hết sức. Tôi chưa kịp nói gì bỗng nhiên em che miệng lại khẽ nhíu mày.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.