\” Ngủ ngon không, chó con? \”
Vừa mới mở mắt, gương mặt Cao Thần Phong đã chình ình ngay trước. Sở Nguỵ Lâm một người đau nhức nhíu mày cựa mình muốn ngồi dậy.
\” Đi đâu. \” hắn vòng tay sang kẹp người cậu dính sát lại.
\” Đi vệ sinh. \”
Hắn nhướn mày ý vị.
\” Lúc ngươi sướng đến ngất xỉu ta đã giúp ngươi tẩy rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi, giờ trong đó còn gì để tống ra nữa hả? \” hắn cong cớn cười, nhìn cậu.
\” Cầm thú… \” Sở Nguỵ Lâm chỉ còn biết đay nghiến bật ra tiếng chửi.
Hắn ta vừa lấy đi lần đầu của cậu song còn ở đó cười cợt như một tên vô lại không có liêm sỉ như thế. Đúng là ban nãy cậu chỉ muốn tránh mặt hắn chứ bản thân Sở Nguỵ Lâm cũng cảm giác được từ trong đến ngoài mình đều rỗng rồi, như lời hắn nói.
Hắn thực sự đã hành cậu đến mức bất tỉnh luôn sao? Tên khốn này đúng là ma quỷ, không phải con người mà…
\” Thế nào? Sướng điên người chứ? Ha ha… Chưa ai làm tình qua cùng ta mà không nghiện đâu. \” hắn đưa tay vỗ một cái vào mông cậu.
Cơn nhức nhối nơi hậu huyệt dội lên sau phát đánh của hắn, cậu nhíu chặt mày, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chẳng những nơi đó mà cả thắt lưng lên đến tận hõm cổ cậu cũng ê ẩm không thôi. Còn kiệt sức nữa, cậu đói, Sở Nguỵ Lâm cậu muốn \”ăn\”…
Đọc được mong muốn đó của cậu, hắn thức thời nhếch môi bật dậy buông cậu ra, bản thân di dịch đến nơi cạnh giường ngồi thẳng lại, hai chân thong thả đặt xuống sàn.
\” Muốn \”ăn\” đúng không? Xin đi. \”
Xin?
Sở Nguỵ Lâm khó hiểu nhìn hắn, cậu chống tay ngồi dậy, cơn đau nhức trên cơ thể theo chuyển động mà càng âm ỉ hơn.
Luồng năng lượng kia bỗng chốc toả ra, như một thứ thuốc giảm đau thấm thẳng vào thần kinh của Sở Nguỵ Lâm. Thoải mái… vô cùng thoải mái, cơn đau kia được xoa dịu, cậu thấy hơi thở của mình nhẹ bẫng đi. Ngay lúc này cậu muốn ăn, nhưng phải xin hắn như thế nào đây…
\” Tôi… không biết. \”
\” Quỳ xuống. \”
Cơ thể cậu phản ứng với mệnh lệnh của hắn dường như tức thì. Cậu bò xuống giường, đi đến giữa hai chân hắn một đường quỳ xuống. Hắn đưa bàn tay thon dài đó vuốt tóc mái cậu ngược ra sau, động tác chậm rãi nhưng thật thô bạo, cậu thấy da đầu một trận ê ẩm.
Cao Thần Phong lần đầu nhìn kĩ lại gương mặt của Sở Nguỵ Lâm, không nghĩ khi vén ra mái tóc loà xoà kia, nhan sắc con chó này của hắn lại xán lạn đến như vậy.
Không phải vẻ đẹp vượt trội, nổi bật từ cái nhìn đầu tiên, mà chính là nét đẹp càng nhìn càng thấy yêu thích, nhất là đôi mắt sáng ngời kia. Tự dưng hắn lại muốn làm cho chúng đẫm lệ, thật muốn bắt nạt con chó nhỏ này đến khóc lóc xin tha, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.
Hắn đưa cổ tay kề đến bên miệng Sở Nguỵ Lâm.
\” Lần trước chủ nhân mớm cho ngươi rồi, giờ thì tự ăn đi. \”