Cảm giác thoải mái đó lại vây lấy cơ thể Sở Nguỵ Lâm, cậu khựng lại đứng ngây ra nhìn hắn, cả người thoáng run lên. Sau một hồi chần chừ vẫn là chậm rãi đi tới, cậu đưa tay mò vào túi lục tìm chìa khoá mở cửa phòng.
\” Trễ như vậy tới có chuyện gì.. \”
\” Đến thăm con chó của ta, xem mấy hôm nay vắng chủ, nó có ngoan hay không. \”
Khoảng cách đôi bên thu hẹp, Cao Thần Phong lập tức nghe ra thứ mùi khó chịu ám trên quần áo Sở Nguỵ Lâm, là do cuộc chạm mặt ban nãy. Hắn vẫn cười nhưng đáy mắt lúc này đã dâng lên ám khí ẩn nhẫn khó mà nhìn ra.
Cậu tra chìa khoá vào ổ mở cửa bước vào phòng, một bên vẫn đang cố giữ cơ thể mình bình tĩnh trước âm khí bức người của hắn ta.
Cao Thần Phong theo sau bước vào, hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng khiêm tốn của Sở Nguỵ Lâm một lượt.
\” Cái ổ này hợp với ngươi đấy, chó con. Đúng là không phải nơi dành cho người ở. \”
Sở Nguỵ Lâm nghiến răng trong miệng, bực dọc cởi ra áo khoác thảy lên bàn.
\” Nếu đến đây chỉ để nói nhảm thì mời về cho. \”
Chiếc danh thiếp trượt ra từ trong túi áo của cậu trên bàn nghiễm nhiên lọt vào tầm mắt Cao Thần Phong.
Cậu đi lại giường ý định ngồi xuống để giấu đi đôi chân đang dần run lên vì mất lực của mình thì rầm một tiếng, Cao Thần Phong từ sau đã sấn tới đè đầu cậu dính xuống đệm giường, cả thân hắn áp lên, chế trụ cậu đến không thể nhúc nhích.
Sở Nguỵ Lâm thở từng hơi nặng nhọc, gồng người cố giãy ra.
\” Mới thiếu hơi chủ có vài ngày đã đem cái mông bự đi đong đưa dụ người rồi sao? \” hắn ghé xuống nói từng chữ vào tai cậu.
Tay hắn đằng sau cùng lúc đưa tới bóp trọn cánh mông săn chắc của Sở Nguỵ Lâm.
\” Tránh ra! Nổi điên cái gì vậy? \”
Cậu gần như gầm lên nhưng vẫn cố giữ cho âm thanh không quá lớn, bởi nơi căn phòng này của cậu vốn không hề cách âm.
Gần quá, hắn ta đang ở ngay sát. Cơ thể Sở Nguỵ Lâm bắt đầu phản ứng với luồng năng lượng bức người kia, còn cả mùi riêng của hắn… Không thể phủ nhận rằng thứ mùi này rất thơm, nó giống như mùi của một loại rượu thượng hạng hoà với dòng nước hoa cao quý của vua chúa thời xưa vậy, chính là thứ mùi càng ngửi càng bị cuốn vào.
Cậu bắt đầu thấy người mình đau nhức khi cố cựa quậy, hắn ta quá mạnh, thể trạng lại vượt trội hơn cậu, Sở Nguỵ Lâm bị hắn đè dưới thân đến hít thở cũng khó khăn, đầu cậu bắt đầu choáng váng vì thứ mùi kia cứ liên tục đánh tới, nếu tiếp tục như thế này cậu sẽ nguy mất…
Hắn một tay đè đầu cậu, tay kia sau khi bóp nắn chán chê thì trực tiếp nắm lấy cạp quần ngoài lẫn quần trong của Sở Nguỵ Lâm một đường kéo xuống, bờ mông căng đầy săn chắc kia triệt để phô bày trong không khí.
\” Này…! Muốn làm gì?! \”
Tim cậu thót lên một nhịp, cảm giác sợ hãi trào dâng khắp từng đoạn thần kinh. Hắn không phải muốn làm ra loại chuyện kia với cậu đó chứ?
Sở Nguỵ Lâm sợ đến điên người nhưng không tài nào giãy ra khỏi sự khống chế của hắn, cơ thể cậu chỉ càng lúc càng vô lực, chóng mặt quá, như muốn ngất đi vậy..