[Đam-Full] Người Chồng Quá Cố, Di Ảnh Và Thai Quỷ – Chương 5: Tiết sinh học – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đam-Full] Người Chồng Quá Cố, Di Ảnh Và Thai Quỷ - Chương 5: Tiết sinh học

Sân trường cấp ba vào ban đêm cũng không trống trải như bệnh viện, tuy rằng khi nhìn vào từ bên ngoài cổng thì chỉ thấy được khu vực sân thể dục vắng tanh và những gốc cây tối đen mà thôi.

Nhưng mà, trong những căn phòng bên trong khu dạy học vẫn còn sáng đèn, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo kia như từng cái lỗ chi chít trên bức tường, mà trong từng lỗ thủng đó là vô số gương mặt chết lặng của học sinh.

Phòng bảo vệ nằm ở cổng trường học vẫn còn mở đèn, Trần Yến giả bộ đi ngang qua sau đó quay đầu nhìn thử vào bên trong, thấy được chú bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh bàn, cảnh tượng này không khác gì lúc họ còn đi học cả.

Vì thế, Trần Yến lập tức đặt tay lên cánh cửa trượt cao chừng nửa người, sau đó dùng sức trèo vào trong, giống như những lần Hạng Dương từng lén dẫn anh trốn học trong quá khứ vậy.

Động tác của anh không quá trơn tru vì trong bụng vẫn còn một quả trứng, nhưng cũng may là cánh cửa này không cao lắm, bởi vậy cũng không làm khó được anh.

Sau khi tiến vào sân trường, Trần Yến lập tức giấu mình vào bụi cây nhựa ruồi ở ven đường, chờ xác nhận trong phòng bảo vệ không có động tĩnh gì thì anh mới bắt đầu đi về phía tòa nhà thí nghiệm.

Anh không nhìn thấy là, ngay khi anh vừa xoay người, chiếc đèn trần trong phòng bảo vệ lập tức tắt ngúm, mà trước chiếc bàn làm việc phủ đầy bụi kia hoàn toàn không có một bóng người nào cả.

Trần Yến dựa theo ký ức lần mò đến trước tòa nhà thí nghiệm, giống với trước đây, phía trước cửa chính vẫn còn có một lớp cửa kéo chống trộm với mắt lưới hình thoi. Anh vốn định đi leo cửa sổ tiếp, có điều khi đi ngang qua cửa hông thì lại thấy phần khóa dây xích bên trên đã rỉ sét và mục nát hết cả, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà đã đứt lìa ra.

Trần Yến không nghĩ nhiều, cứ thế đi vào từ con đường này.

Tòa nhà thí nghiệm vào ban đêm u ám và lạnh lẽo hơn ban ngày rất nhiều, Trần Yến sợ bị bảo vệ phát hiện cho nên không dám bật đèn, chỉ đành nương theo ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ để mò mẫm đi về phía trước .

Một mặt tường khác của hành lang vẫn còn dán những tấm poster tuyên truyền cũ kỹ đã lâu chưa đổi, có một ít là quảng cáo triển lãm các thiết bị thí nghiệm, một số khác thì giới thiệu về các trường đại học nổi tiếng, ngoài ra còn có —— tiểu sử kèm tranh chân dung của các danh nhân.

Từ nhỏ Trần Yến đã khá sợ mấy thứ kia, anh cứ cảm thấy như thể những người trên bức tranh đang dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào mình vậy, cho dù anh đi tới đâu cũng đều có thể nhận ra được ánh mắt dõi theo từ họ.

Giờ phút này khi đứng một mình giữa hành lang, anh lại càng có cảm giác những đôi mắt trên bức tranh đang ẩn trong bóng đêm kia thật sự đang nhìn mình, rõ ràng ánh trăng rất mờ, nhưng anh lại thấy rõ nụ cười trên gương mặt của họ, nụ cười ấy càng lúc càng lớn, khóe miệng ngoác ra to đến mức sắp căng toạc cả khuôn mặt.

Trần Yến không dám nhúc nhích, anh nhẹ giọng gọi tên Hạng Dương, hy vọng anh ấy mau xuất hiện, sau đó nắm tay dẫn anh chạy thật nhanh qua nơi này như trong quá khứ.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.