D E S T I N Y (Đồng Nhân Kính Vạn Hoa Chết Chóc) – Chương 1: Cai thuốc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

D E S T I N Y (Đồng Nhân Kính Vạn Hoa Chết Chóc) - Chương 1: Cai thuốc

\”Tôi như chịu trừng phạt đau đớn.

Cai thuốc rồi, thấy bứt rứt không quen.

Không có em, tôi phải làm sao đây?\”

.

Ánh dương rực rỡ kéo theo cả dải mây màu cam thẫm, từ từ lặn xuống phía đằng tây. Xa xa, thấp thoáng ánh đèn phát ra từ những ô cửa sổ, cửa chính, các tòa nhà, ngõ phố, đèn đường…

Bàn tay ai khéo léo phủ lên bầu trời tấm vải đen huyền bí. Khoảnh khắc tà dương lùi bước, nhường chỗ cho ánh trăng, màu sắc trên nền trời biến ảo kì diệu, tựa như sự giao thoa của hai thế giới khác nhau.

Tiếng lanh canh từ những xe bán hàng rong, tiếng cười trong trẻo của những đứa trẻ tan học về, tiếng những người nhân viên công sở tan làm, tiếng người nhà í ới gọi nhau ăn cơm tối…

Tất cả tạo nên hương vị củi gạo dầu muối, sự xô bồ của cuộc sống thường ngày.

Thế gian vẫn ồn ào những âm thanh như thế, mọi thứ vẫn quen thuộc như chưa từng phát sinh bất kì sự khác lạ nào.

Nhưng với một người, phảng phất như mọi thứ không còn liên hệ với anh, bởi anh đã lạc mất thế giới của mình.

Trên ghế sô pha, Lâm Thu Thạch ngồi ngả đầu tựa vào bức tường phía sau, đôi mắt lim dim. Bàn tay anh đưa điếu thuốc lên miệng, bờ môi khẽ mở, nhả ra một làn khói thuốc.

Làn khói vấn vít, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ.

Chẳng biết thời gian trôi qua đã bao lâu, kể từ khi Lâm Thu Thạch bước ra khỏi cửa cuối cùng. Vốn dĩ anh có thể quay lại với cuộc sống trước kia, nhưng khi nhận ra Nguyễn Nam Chúc không xuất hiện ở thế giới này, anh phát hiện bản thân có nhiều thói quen khác lạ.

Anh quen với việc hút thuốc lá.

Anh quen với việc những người đạm mạc đột nhiên quan tâm mình.

Anh quen với việc gặm nhấm nỗi cô đơn.

Quen với rất nhiều điều, chỉ riêng với việc không có Nguyễn Nam Chúc bên cạnh, là không thể quen nổi.

Thế giới rộng lớn như vậy, nhiều người như thế, mất đi một người không tạo nên khác biệt gì lớn, nhưng với anh, mất đi người ấy, chính là mất đi cả thế giới.

Lâm Thu Thạch cười thê lương, hút hết điếu này đến điếu khác, đến tận khi gạt tàn trên bàn đầy vỏ thuốc.

Giống như một nghe một giai điệu hay rồi đem lòng yêu thích, liền nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nghe đến vô cùng quen thuộc. Chợt đến một ngày, giai điệu ấy biến mất, bèn thử nghe các bản nhạc khác, mới chợt phát hiện ra, bên tai vẫn văng vẳng giai điệu kia.

Lẫn lộn giữa mới và cũ, khắc khoải giữa quen thuộc và mới mẻ.

Lâm Thu Thạch nghiện thuốc lá.

Hoặc nói đúng hơn, ở thế giới không có Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch tạo cho mình thói quen khác, xoa dịu hết thảy mọi áp lực, tự mình đọa lạc, chìm đắm trong ngọt ngào tạm thời của làn khói mông lung.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.