Bangkok cuối tháng chín, nhiệt độ từ từ chuyển lạnh.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi, sắc trời ảm đạm, không khí cực kì thích hợp để ngủ nướng.
Học sinh các hàng phía dưới lớp học đã gục xuống một nửa, Phuwintang thường ngày là người gục xuống đầu tiên lúc này đang buồn chán chống cằm, ở trong Line tán gẫu với nữ thần.
Nữ thần là Pinky học sinh ban Nghệ Thuật. Hai người bọn họ nói chuyện được một thời gian, xem như là có quen biết. Pinky nói tiết sau cho cậu trà sữa, Phuwin triệt để bay đi hơn nửa ủ rũ, khóe môi lập kéo ra một nụ cười.
Mới vừa gõ chữ xong, Phuwin cảm giác có người đang nhìn mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng giáo viên vật lí trên bục giảng bốn mắt nhìn nhau.
Tiết vật lí đầu tiên vào sáng sớm, đại đa số học sinh đều không chống lại được cơn buồn ngủ, giáo viên cũng tập mãi thành quen, điều làm ông ngạc nhiên chính là, Phuwin Tangsakyuen không hề gục xuống, thậm chí tinh thần còn có vẻ không tệ, dạy cậu hơn một năm đây là lần đầu tiên đó.
\”Ai! Phuwin Tangsakyuen, em nha.\” giáo viên vật lí cười híp mắt : \”Em trả lời cho tôi câu này xem.\”
Phuwin đứng lên, liếc mắt nhìn màn hình lớn trong phòng học, như thể tất cả đều chỉ có một đáp án: \”Em chọn C\”
Giáo viên vật lí: \”…\”
Trong phòng học thoáng truyền đến tiếng cười, Dunk ngồi bên cạnh cậu cười suýt chết: \”Ha ha ha ha cậu mộng du hả? Thầy bảo cậu giải thích các ý tưởng trình bày vấn đề mà.\”
\”Ngồi xuống đi\” thầy giáo vật lí vỗ vỗ bục giảng: \”Mấy người các em phấn chấn tinh thần lên xem, còn có 10 phút nữa tan lớp rồi.\”
Lúc này, có tiếng cãi nhau phát ra từ cửa sau của lớp học.
\”…, Pond ca, cửa đóng rồi.\”
\”Phải gõ cửa hả? Bây giờ là tiết vật lí đúng không? Ổng dễ tính, nhìn thấy học trò mình quý chắc chắn sẽ không nói gì đâu.\”
\”Lớp trưởng mà đứng ở đây, thầy Lian liền vui vẻ thôi.\”
\”Đang giờ học, vào làm gì.\” Sau cửa truyền ra tiếng nói của một nam sinh, có chút nhàn nhạt: \”Khác đứng ở đây nghỉ ngơi à?\”
\”Nước với điện thoại của em đều ở trong phòng học…\”
\”Mày ngốc hả? Hôm qua mới đổi chỗ ngồi, hiện giờ Phuwin ngồi ở phía sau đó.\”
Vừa dứt lời, nam sinh mới nói hơi kiêng dè liếc nhìn cửa sau, mà lập tức nghĩ đến cái gì đó: \”Anh Pond sẽ không sợ cậu ta.\”
Ngoài cửa, Gemini cười một tiếng: \”Bớt cãi lại một tí thì mày chết à? Mày là học sinh tiểu học hả, gì mà có sợ hay không.\”