BẠN ĐANG ĐỌC
Nguồn cv: kamui_chan
Edit: Motquacamratngot
*Truyện không phải của mình. Sẽ xoá ngay khi được yêu cầu.
[ĐM- H văn- Song tính] Cuộc sống phun nước mỗi ngày của vũ nam thoát y
Cực phẩm song tính ngây thơ ɖâʍ đãng vũ nam thoát y thụ X ƈôи ȶɦịt lớn tuấ…
#caoh
#dammy
#edit
#ngọt
#songtính
(Gà bự của chồng cắm trong bé ngốc suốt đêm, liệu pháp trị thương ngọt ngào, đi tiểu play)
\”Tôi, tôi nặng hồi nào!\” Lưu Duyệt suy yếu rõ ràng tức đến khôi phục sức lực, \”Quả thật thịt trên người tôi có hơi nhiều… nhưng mà thoạt nhìn tôi vô cùng thon thả nhé!\”
\”Chị đừng tức giận…\” Niếp Khả hơi nghiêng đầu, \”Là do tôi không giỏi làm những việc nặng nhọc thôi.\”
Lưu Duyệt không vui nằm sấp trên lưng cậu không nói lời nào. Thật ra Niếp Khả có thể tương đối làm được những việc nặng, dù sao nhiều năm qua đều là tự mình cậu bươn chải, không có chút khả năng đó thì làm sao có thể tồn tại nổi? Bất quá mắt cá chân bị thương làm cậu không thể dồn trọng tâm lên nó, mỗi bước chân chạm đất đều vô cùng đau đớn.
Cậu nhớ lại đường ra khe suối, đầu chảy đầy mồ hôi đi hơn hai mươi phút. Vết thương càng lúc càng đau xót, nhiều lần Niếp Khả đã suýt ngã khuỵu xuống, nhưng nghĩ đến người đang chảy máu liên tục sau lưng, cậu như tự mình nạp thêm động lực, không thể cứ như vậy mà mặc kệ.
\”Khả Khả!!\”
Niếp Khả nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía xa xa, tức khắc vô cùng mừng rỡ, lớn tiếng trả lời: \”Dư tiên sinh!!! Dư tiên sinh em ở chỗ này!!\”
Dư Tỳ nghe được, hắn chạy xông đến như điên. Đội tuần tra bảo vệ và đội cứu hộ của cảnh khu cũng tới tấp chạy theo. Nhân viên cứu hộ động tác thông thạo, họ nhanh chóng đỡ lấy Niếp Khả và Lưu Duyệt đã hôn mê lên.
\”Khả Khả, Khả Khả ơi…\” Dư Tỳ ôm lấy Niếp Khả từ tay nhân viên cứu hộ, khẩn trương vội vàng quan sát cậu từ trên xuống dưới. Vừa nhìn thấy vết thương trên bắp chân và cả một mảng lớn đầy máu đỏ đằng sau, thoáng chốc hắn gào lên: \”Bác sĩ!! Bác sĩ!! Bác sĩ đến đây!! Con mẹ nó đến đây nhanh lên!!\”
Niếp Khả đau đớn đến chân run rẩy còn phải trấn an ông chồng đang hiểu lầm nhà mình, \”Ông xã, ông xã! Em không sao hết! Máu đằng sau đều là của chị Lưu Duyệt, không phải của em. Khả Khả chỉ bị đau mắt cá chân thôi!\”
Dư Tỳ đỏ mắt, quỳ một gối xuống, hắn đặt Niếp Khả trên đùi mình sờ soạng kiểm tra một phen từ trên xuống dưới, xác định chỉ có bắp chân và mắt cá cậu bị thương thì mới hơi bình tĩnh lại. Hắn kích động liên tục hôn lên khắp gương mặt mềm non của Niếp Khả, lòng đau muốn vỡ tan. \”Ngoan…. Không sao rồi… Ông xã tìm được em rồi… Đừng sợ, đi, anh đưa em đến bệnh viện.\”
\”Ông xã…\” Niếp Khả nhìn dáng dấp hắn gần như đã rơi vào điên cuồng, cậu cảm thấy đầy hổ thẹn và đau lòng. Niếp Khả vòng đôi tay ôm lấy cổ hắn thật dịu dàng, khuôn mặt kề sát tai hắn cọ nhẹ lên, an ủi nói: \”Chồng cũng ngoan nhé, không phải sợ, Khả Khả đã trở về rồi.\”
Dư Tỳ ôn nhu đỡ lấy gáy Niếp Khả, áp lên miệng cậu hôn thật sâu. Sau đó hắn vô cùng lo lắng mà bế cậu chạy đến chỗ xe cứu thương ở khu chụp ảnh.
Dư Tỳ cưỡng chế bắt Niếp Khả phải làm các loại kiểm tra cơ thể, sau khi xem đủ loại ảnh chụp X quang và các thông số sức khỏe, được bác sĩ xác định không có việc gì thì hắn mới có thể chính thức an tâm. Bắp chân phải của Niếp Khả chỉ bị thương ngoài da nhỏ, mắt cá chân phải bị trật. Bác sĩ băng bó, bôi thuốc cho cậu, dặn dò Dư Tỳ để Niếp Khả ít đi lại, năm sáu ngày sau sẽ tốt hơn.