Cầm hồ sơ bệnh án trong tay, ngồi tại phòng khám khoa nội, mặt Ngọc vẫn đỏ ửng sau chuyện xảy ra ở phòng lấy mẫu tinh trùng, ông Giới cũng không kém, hai tay ông chắp vào ngồi rung rung đùi.
– Tình hình xét nghiệm của ông tương đối khả quan, không có vấn đề gì nghiêm trọng, tuy nhiên ông lại mắc một căn bệnh hiếm của người già, khi phát bệnh triệu chứng của ông là khó thở, chân tay run lẩy bẩy, mất kiểm soát chức năng cầm nắm, khá nguy hiểm với người lớn tuổi như ông Giới đây. Vì vậy, cô sẽ kê một số đơn thuốc, lát xuống tầng một hai ba con đi mua tại quầy thuốc bệnh viện nhé, thêm một lưu ý nhỏ nữa, căn bệnh này chủ yếu phát tác vào ban đêm, cho nên gia đình phải luôn có người ngủ cùng canh trực, không được để ông một mình, nếu bệnh tái phát mà không được đưa vào bệnh viện kịp thời sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. – Bà bác sĩ trưởng khoa nội dặn dò chu đáo, bà ta cũng không quan tâm đến việc ông Giới và Ngọc ở trong đó cả tiếng đồng hồ, bởi vì có những người lấy mẫu tinh trùng còn ở trong lâu hơn rất nhiều.
– Dạ vâng, cháu hiểu rồi ạ. – Ngọc nhìn bà bác sĩ và quay sang nhìn ông Giới, mặt nàng đỏ ửng khi thấy ông Giới cũng đang liếc nhìn mình, ánh mắt hai người như đang đồng lõa với nhau chuyện gì đó…
30 phút sau. Ông Giới và Ngọc làm xong tất cả các thủ tục trên viện rồi ra xe đi về…
…
18h30p… tại nhà riêng của Ngọc và Khải.
– Ba! Ba ơi… Ba có làm sao không. – Khải đi làm về hớt hải chạy vào nhà, thấy Ngọc đang ngồi gọt hoa quả ở phòng khách, còn ông Giới đang ngồi xem tivi.
– Khải về rồi hả con, Khà khà… Ngồi xuống đây, ba không sao… – Ông Giới dịch sang một bên, tay đập đập xuống sofa.
– Bác sĩ nói sao ba. – Khải ngồi xuống mặt lo lắng hỏi.
– Bác sĩ nói ba không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng ba mắc một căn bệnh hiếm của người già, phải có người ngủ buổi đêm cùng ba để trông anh ạ. – Ngọc vừa nói vừa đưa hồ sơ bệnh án cho Khải.
– Chết nhờ… phải ngủ chung cơ à… – Khải lo lắng cầm bộ hồ sơ rút ra đọc, trầm ngâm một lúc lâu. Ngọc và ông Giới vẫn bình thản ngồi ăn hoa quả.
– Có cần thuê y tá riêng cho ba không anh? – Ngọc tiếp tục cầm táo lên gọt.
– Thuê y tá thì đơn giản, nhưng ba sẽ không được thoải mái. – Khải mặt nghiêm túc nhìn ông Giới như muốn hỏi ý kiến ông.
– Uh con nói đúng! Ba đang ở như thế này quen rồi, bây giờ có thêm người trông ba, ba cảm thấy không được tự nhiên. – Ông Giới từ chối luôn ý tưởng của Ngọc.
– Trong này ghi phải theo dõi ít nhất một thời gian khoảng 1 tháng, sau đó khám lại… hmmm. – Khải lại nhìn vào tập hồ sơ và suy nghĩ.
– Vậy thì… Ba à! Con quyết định rồi, ba sang phòng chúng con ngủ, giường bên đó cũng rộng thoải mái nằm 3 người, thời gian một tháng cũng không lâu, có thuê người cũng chẳng bõ. – Khải đặt tập hồ sơ xuống nhìn ông Giới.
– Không được, ngủ cùng các con? Không thể được, con thì không sao, nhưng con không nghĩ cho vợ con à. – Ông Giới bất ngờ vì lời đề nghị của Khải, mặt ông hơi đỏ lên.