Xuống phòng ăn Ngọc đã thấy mọi thứ được bày biện trên bàn, ba chồng nàng đang cặm cụi lau chùi trong bếp.
– Dạ! Con chào ba… ba đang làm gì đấy ạ, có cần con giúp không? – Mặt Ngọc vẫn hơi đỏ, vừa nói nàng vừa đi vào trong bếp.
– Khà khà, Ngọc đấy hả con, con ngồi xuống ăn đi kẻo nguội, ba lau dọn xong ra liền đây. – Ông Giới vừa lau vừa nói.
– Hôm qua ba về lúc mấy giờ đấy ạ, lúc đó con đang làm việc trong phòng nên không để ý. – Ngọc quay lại đi ra bàn ăn.
– Ba đi từ sáng sớm, nhưng khổ nỗi qua Hòa Bình lại tắc đường 5 tiếng đồng hồ, thành ra ba về muộn như vậy, làm phiền các con quá. – Ông Giới quay lại nói với Ngọc, trong lòng ông lại xốn xang, con dâu ông lúc nào cũng xinh đẹp lạ thường, ông cũng rất tự hào khi con trai mình lấy được một cô vợ xinh đẹp duyên dáng đến vậy.
– Dạ! Ba đừng nói vậy, không có phiền gì đâu ạ, ba lên ở với chúng con là chúng con vui lắm rồi! – Ngọc chống tay vào cằm nở một nụ cười.
– Ngọc nói đúng đấy ba ạ! Ba đừng khách sao, đây là nhà chúng con, cũng là nhà của ba, nên ba cứ thoải mái, đừng câu nệ gì cả. – Khải vừa đi từ trên cầu thang xuống vừa nói.
– Khải xuống ngồi ăn đi con! Ba nấu nhiều lắm, món bánh mì sốt vang con thích đó! – Ông Giới thấy Khải xuống cũng liền đi ra bàn ngồi đối diện chỗ ngồi của Khải. Nhìn thấy Khải, ông Giới có chút khách sáo lạ thường, có lẽ vì sáng nay ông đã nhìn thấy đầu ti, bầu ngực to tròn và quần lót của vợ nó, nên bản thân ông tự thấy ngại và áy náy, ông Giới là người có lòng tự trọng cao đương nhiên ông cũng tuyệt đối không thể nói cho Khải nghe chuyện sáng nay được, cũng không có vấn đề gì nhưng cũng chẳng hay ho chút nào.
– Ba ở đây đừng ngại hay lo lắng gì, có gì khó khăn ba cứ nói với bọn con, mai mốt rảnh rỗi, con và Ngọc sẽ đưa ba đi chơi đây đó. – Khải cười nói.
– Ui dào, anh không cần vẽ chuyện, ba lên đây chủ yếu giúp các con chuyện bếp núc nhà cửa, chứ đi làm bận như mấy đứa làm gì có thời gian. – Ông Giới nghĩ bụng, nếu lên đấy ở không với chúng nó cũng ngại, chi bằng mình giúp chúng nó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm sẽ đỡ áy náy hơn. Tính ông Giới là thế, không muốn mình phụ thuộc vào ai khác, làm gì cũng phải có công có sức ông mới vừa lòng.
– Ba yên tâm, ở nhà có chị giúp việc, nên ba không phải làm gì đâu hihi. – Ngọc cười nói với ông Giới.
– Thôi, các con cho chị ấy nghỉ việc đi, để ba giúp, ba ở nhà cũng chẳng làm gì, ngứa ngáy chân tay lại sinh ra bệnh, các con không cho ba làm việc thì ba lại về quê đó. – Ông Giới nghiêm túc nói.
Nghe vậy, sợ ba về quê thật, Khải và Ngọc đành chấp nhận cho chị giúp việc nghỉ luôn vào hôm nay, công việc trong nhà cũng không có gì nặng nhọc, với lại nếu là người nhà thì sẽ yên tâm hơn. Điều quan trọng nếu ba về quê thì còn mặt mũi nào nhìn các bác các mợ dưới quê đây, với lại ba ở một mình sẽ rất nguy hiểm, bây giờ tuổi già khó nói lắm.
Ăn sáng xong Khải và Ngọc đưa nhau đi làm, công ty của Khải cách nhà chừng 5km, vì làm chung công ty nên rất tiện cho việc đi lại của hai người.