Bạch Hạc Vu cũng ra ngoài, coi như là cả nhà đi du ngoạn vậy.
Hôm nay đúng lúc Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang đều đến trường, chưa biết khi nào mới về. Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh lại là những người nghiện tăng ca, đặc biệt là sau khi quảng cáo ngày hôm qua thành công vang dội. Dù công ty bận rộn, nhưng ai cũng tràn đầy niềm vui.
“Xong chưa ạ!” Bạch Mãn sốt ruột vỗ vào tay vịn ghế em bé, thúc giục ba lái xe.
“Gấp gì mà gấp, không thấy ba còn chưa cài dây an toàn à?” Bạch Hạc Vu quay đầu gõ nhẹ lên đầu cậu.
Cậu ôm đầu cười hì hì: “Mãn Mãn muốn đi đón anh trai mà~”
Cuối cùng, khi thấy ba đã cài dây an toàn xong, Bạch Mãn lập tức nói: “Xong rồi, ba có thể xuất phát được rồi~ Đi đón anh trai tan học nào!”
Trường Tiểu học của Kỳ Diệc Trần nằm ngay cạnh trường mẫu giáo, chỉ là cổng trường mẫu giáo ở phía sau, còn cổng tiểu học và trung học ở phía trước. Nhưng tất cả đều thuộc cùng một trường quốc tế.
Bạch Mãn rất ít khi đến trường của anh trai, không ngờ trước cổng lại có nhiều hàng quán đồ ăn ngon như vậy. Đang gần giờ tan học, các tiệm đều chuẩn bị sẵn sàng mở bán.
Cậu gần như sắp nhào ra khỏi ghế em bé để dán mặt vào cửa sổ xe.
Bạch Hạc Vu quay sang kéo cậu trở lại: “Mãn Mãn, ngồi yên nào.”
Sau đó, anh nhìn thấy khóe miệng của cậu chảy ra một ít nước dãi lấp lánh. Anh bật cười: “Ha ha~ Cách một lớp kính mà con cũng ngửi được mùi sao? Nhìn xem Mãn Mãn của chúng ta thèm đến mức chảy cả nước miếng rồi này, mau lau đi nào.”
Bạch Hạc Vu nhịn không được mà bật cười, Phó Tuân nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của con cũng thoáng nở nụ cười.
“Không được cười!!” Cậu đứng dậy, giận dữ hét lên với ba đang cười mình ở phía trước.
Mãn Mãn đâu có cố ý, tại sao lại cười Mãn Mãn chứ? Bạch Mãn cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình vỡ tan rồi.
Ba toàn là người xấu, còn dám cùng nhau cười bé nữa chứ!
Bạch Hạc Vu vội nhịn cười, rút khăn giấy lau miệng cho con.
“Được rồi, được rồi, ba không cười nữa. Để ba tìm chỗ đỗ xe, xuống xe là mua đồ ăn ngon cho Mãn Mãn ngay.” Bạch Hạc Vu dỗ dành cậu.
Thực ra, anh cũng thấy thèm rồi. Từ khi chuyển lên sống trên núi Gấu Trúc, anh chưa từng được ăn quà vặt ven đường nữa.
Phó Tuấn liếc nhìn góc nghiêng của Bạch Hạc Vu, trong lòng có chút hoài niệm. Anh cũng nhớ những ngày tháng trước đây cùng vợ đi ăn vặt bên đường.
Lần này ra ngoài, đoàn quay phim không đi theo. Chủ yếu là vì nơi này có quá nhiều người, quay phim sẽ chiếm dụng không gian công cộng, không tiện lắm.
Ngoài ra, chương trình cũng đã tắt livestream. Một số gia đình khác từng phàn nàn với tổ chương trình rằng họ chỉ vô tình để lộ chút thông tin cá nhân thôi mà ngay lập tức bị dân mạng soi mói, rồi khuếch đại lên. Trước đây tổ chương trình chưa chú ý, nhưng đến khi cả gia đình Phó Tuân lọt top tìm kiếm hôm nay, họ mới nhận ra nhược điểm của việc phát sóng trực tiếp.