“Mãn Mãn, con lại nhõng nhẽo với anh trai đó à?” Phó Tuân bất đắc dĩ nhìn bé con bị anh trai lôi kéo đi.
Bạch Mãn a một tiếng vội vàng đứng dậy, Kỳ Diệc Trần bị cậu làm cho giật mình, sau đó liền thấy bé con ôm chặt lấy eo mình.
“Ba ba, mấy chú này là đến để quay chương trình ạ?” Bạch Mãn khẩn trương trốn ở sau lưng anh trai.
“Đúng vậy.” Phó Tuân thay dép lê, rồi lấy đôi dép nhựa mà Bạch Hạc Vu chuẩn bị đưa cho tổ tiết mục.
Bạch Man ngay lập tức vui vẻ, cậu từ sau lưng Kỳ Diệc Trần chạy tới chỗ ba ba, ôm chân ba ba rồi hô to: “Vậy là Mãn Mãn không phải đi học nữa phải không ạ?”
Phó Tuân vội vàng bịt miệng bé con lại, lúc này Bạch Mãn mới nhận ra mình vừa nói gì, nhưng cậu vẫn rất vui.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn đạo diễn và nói: “Chú đến rồi ạ, con đã đợi rất nhiều ngày rồi đó.”
Đạo diễn ngại ngùng gãi đầu, đây là lần đầu tiên ông gặp được một đứa trẻ ngoan như vậy. Ông nói: “Xin lỗi Mãn Mãn, các chú chuẩn bị hơi chậm.”
“Không sao đâu, nhưng các chú có thể quay thêm vài ngày, muốn quay bao lâu cũng được.” Bạch Mãn cười tươi nói.
Các thành viên trong đoàn cũng bị cậu chọc cười, họ không ngờ con trai của Phó ảnh đế lại hoạt bát như vậy.
Đạo diễn nhìn sang đứa trẻ khác trong phòng và hỏi: “Còn đây là?”
Bạch Man lại chạy về bên anh trai, nắm tay anh và nói: “Đây là anh trai của con đó.”
“A?” Tổ đạo diễn kinh ngạc, bọn họ chỉ biết Phó ảnh đế chỉ có một đứa con, không ngờ cồn một đứa trẻ hơn 5 tuổi nữa.
Lúc này, mọi người nhìn Phó Tuân với ánh mắt khác biệt.
Phó Tuân: “…… Đây là con trai của bạn tôi, nhà chúng tôi có sân sau nối với nhau, khi quay có thể sẽ có nhiều người. Ba mẹ, ông bà của đứa trẻ cũng sẽ đến.”
À, thì ra là vậy, ảnh đế cũng có bạn thân ~
Đạo diễn nháy mắt vui vẻ: “Thế thì quá tốt rồi, tôi cũng muốn quay cảnh náo nhiệt một chút.” Náo nhiệt mới càng thêm chân thật mà.
Camera ngay khi vừa vào cửa đã tắt, bây giờ người quay phim ngồi bên cạnh đạo diễn và trao đổi về kế hoạch quay phim với Phó Tuân.
Bạch Man khá tò mò về máy quay, cậu nhỏ giọng gọi anh trai: “Anh, cái đó thật là đen.”
“Đúng vậy, đó là máy quay, sau này nó sẽ luôn đi theo em.” Kỳ Diệc Trần giải thích cho cậu.
“Nó đi theo Mãn Mãn làm gì ạ?” Bạch Man nhíu mày lại, tại sao phải đi theo mình?
“Bởi vì phải quay phim để lên tivi mà.” Kỳ Diệc Trần cảm thấy dở khóc dở cười.
Bên kia, đạo diễn vẫn đang giải thích về kế hoạch cho mùa này, hôm nay là ngày kiểm tra và lắp đặt máy quay, ngày mai sẽ chính thức quay.
Đạo diễn nói: “Mùa này có bốn cặp cha con tham gia, lớn nhất là con gái của ảnh hậu Đào, tên là Tinh Tinh, năm nay năm tuổi, nhỏ nhất là bé Đậu 2 tuổi rưỡi, còn một cặp nữa là cũng bé tầm Mãn Mãn tên là Dâu Tây nhỏ,À đúng rồi, tôi đã xem qua hồ sơ của Mãn Mãn, tháng sau là sinh nhật của Mãn Mãn rồi đúng không, đến lúc đó muốn muốn làm một chương trình sinh nhật đặc biệt không?” Đạo diễn đề nghị.


