Cao Đình là người của Ám vệ cung, chỉ nhận mệnh lệnh từ Hoàng Thượng, luôn làm việc cho dòng dõi hoàng tộc.
Sư phụ nói:- \”Cao Đình ngươi năm nay mười tám tuổi cũng đã thành niên rồi. Ra ngoài học hỏi, kết bạn tứ phương cũng nên học cách nhìn mặt đoán ý. Phải hiểu lòng người khó đoán, nông sâu khó lườm. Là người của Ám vệ cung, ngươi phải luôn nghi ngờ, luôn cảnh giác, ngươi vẫn còn thiên chân, không tốt chút nào. Một năm sau quay về, nói cho ta biết lòng người là gì?\”.
Sư phụ liền ném Cao Đình khỏi Ám vệ cung, chỉ cho hắn vài bạc vụn, bắt hắn sống một năm bên ngoài, để hắn tự sinh tự diệt.
Cao Đình lang thang bên ngoài cũng đã hơn một tháng. Ngân lượng trên người dần hết, còn bị đám hắc y nhân ám sát hết lần này đến lần khác, Cao Đình từ khi rời Ám vệ cung vồn không gây sự với ai, cũng hòa nhã đối đãi mọi người, ngàn lần không hiểu tại sao lại có hắc y nhân ám sát mình, có phải sư phụ làm không?
Sư phụ luôn nói Cao Đình không hợp làm ám vệ, dù hắn ra tay dứt khoát không lưu tình, thân thủ kiếm pháp cũng thuộc hàng đầu. Nhưng tâm hắn sạch, có chút ngây ngô của thiếu niên chưa trải sự đời, sát ý lại ít đến đáng thương. Đó là điều sư phụ Cao Đình đau đầu. Thiên chân như vậy sẽ bị lừa mất thôi.
*****
Cao Đình lại bị hắc y nhân ám sát khi hắn đi lạc vào rừng đào. Tầm mắt hắn vô tình nhìn thấy một hình dáng, người nọ mặc thanh y vóc dáng cao gầy, nửa tóc trên được cột phát quan gọn gàng, còn lại tóc đen phủ dài tùy ý bay theo gió. Dù đứng ở xa nhưng Cao Đình cũng thấy được người nọ dung mạo có phần tuấn tú, đang cao hứng nhìn mình.
Đào hoa nở rộ, gió thổi cuốn bay rơi nhẹ tóc người rồi nhẹ nhàng chạm đất.
Cao Đình cuối cùng cũng biết được nam tử thanh y kia tên \”Dạ Du\”, hắn âm thầm ghi nhớ tên y, tên thật hay rất hợp với phong thái người nọ.
Từ y phục trên người, Cao Đình mơ hồ đoán người nọ xuất thân hoàng tộc, chất liệu vải vóc đều là thượng phẩm mà Cao Đình thấy trong hoàng cung.
Dạ Du muốn Cao Đình dạy kiếm pháp cho mình, nói là dạy đa phần Dạ Du toàn lấy kiếm mà đánh, cách học của Dạ Du khiến hắn buồn cười rất trực tiếp lại lĩnh ngộ rất nhanh.
Cao Đình kiếm pháp giỏi hơn, mấy lần luôn hất bay kiếm của Dạ Du. Chỉ là cứ hất bay đi lần nào, thì Dạ Du nói hắn đi nhặt lại lần đó, thành ra hắn không dám hất bay kiếm của Dạ Du nữa.
Khi đấu kiếm với Dạ Du đương nhiên không tránh được việc tiếp xúc thân thể, Cao Đình ngửi thấy trên người Dạ Du có mùi hương giống như mùi cỏ dại đọng sương, ngửi rất dễ chịu.
Dạ Du luôn tùy tâm sở dục mà làm rất khó đoán ý. Khi thì đánh lén, khi thì đánh trực diện bất ngờ. Cao Đình cũng ăn quả đắng rất nhiều, người nọ ra tay luôn ác hiểm, nên hắn thương tích đầy người, chỉ là qua một đêm vết thương liền khép miệng. Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều cứ vô thức cho rằng, do hắn còn trẻ cơ thể tốt nên mới nhanh lành như vậy.
Từ lúc gặp Dạ Du, các hắc y nhân cũng không tìm đến Cao Đình nữa , có lẽ sư phụ thấy hắn đáng thương nên không tiếp tục ám sát đi.