Tách
…
Tách
…
Tách
…
Giống như tiếng nước đang nhỏ giọt từng giọt thật yên tĩnh, sự yên tĩnh đến dễ chịu giống hệt như trước đây. Tám trăm năm trước hắn từng như vậy, thân thể nhẹ như lông hồng, hắn thấy được hồn phách của mình đang phiêu du theo làn gió bay đi, không có điểm dừng cũng chẳng có kết thúc chỉ có vậy.
Thích Dung nhớ khi hắn còn nhỏ, hắn có một vị biểu ca, hắn rất thích vị Thái Tử biểu ca này vì y thật đẹp lại dịu dàng còn chịu chơi với hắn. Lớn dần Thái tử biểu ca thích tu luyện pháp thuật nên đã lên núi Thái Thượng, Thích Dung liền đòi theo Thái Tử biểu ca lên núi Thái Thượng vào Hoàng Cực quán cùng với y.
Khi đó Quốc Sư nhất quyết không nhận hắn làm đồ đệ, nhưng vì hắn có Hoàng Hậu nói vài lời dù không được nhận làm đồ đệ vẫn được theo học trong Hoàng Cực quán.
Các sư phụ luôn dạy những thứ nhàm chán, hắn nghe giảng chỗ có chỗ không, dù vậy hắn vẫn nhớ được khi con người chết đi. Trong vòng thất đầu, linh hồn sẽ không nhớ gì cả, tựa như một đứa trẻ mới sinh không có ký ức, không có tạp niệm đó là giai đoạn \”hỗn độn\”.
Qua thất đầu ký ức trở lại, nếu có chấp niệm, chấp niệm quá sâu không thể siêu thoát.
Thích Dung cũng vậy.
Chấp niệm quá sâu… chấp niệm Tám trăm trước của hắn … chấp niệm khiến hắn thành quỷ …
Hồn phách Thích Dung đang phiêu du bỗng có một sức mạnh khiến hồn phách hắn chấn động, cảm giác bị siết chặt rồi quăng vào một vật chứa. Hồn phách hắn liền bị khóa lại không còn nhẹ nhàng nữa, thay vào đó là sức nặng gò bó trong bóng tối.
Âm thanh xung quanh dần rõ ràng hơn, không còn xa như vạn dặm. Mí mắt trĩu nặng từ từ mở dần, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn thử cử động thân thể… thật đau, từ từ ngồi dậy đưa mắt đánh giá xung quanh. Ra là đang ở trong hang động bên cạnh còn có hồ nước nhỏ. Ngoài hắn ra thì không có bất kỳ ai.
Thích Dung mở miệng:
– \”Con mẹ nó đau chết quỷ rồi!!! \”
– \”Chó Quân Ngô, mẹ nhà ngươi cư nhiên thiêu sống bản vương. Trẻ không tha, quỷ không thương. Bản vương chơi cả nhà ngươi. Ngươi liệu mà trốn cho kỹ để bản vương thấy ngươi ở đâu liền thiêu sống ngươi ở đó, ngươi tưởng có mình ngươi biết dùng lửa hả …\”
Thích Dung đang chửi hăng liền nhận thấy trước ngực ướt dính một mảnh. Hắn hít một hơi lạnh liền gào đổng lên:
– \”Trời ơiiii, chết quỷ rồi, tên chó chết dẫm nào dám đục trên ngực ta một lỗ to thế này, sao máu chảy nhiều quá vậy, ta thao thao thao!!!\”.
Quả thực vết thương trên ngực Thích Dung rất lớn, hắn dùng pháp lực cầm máu lại. Kiểm tra lại cơ thể mình trên dưới bầm tím đến đáng thương, cánh tay phải thì gãy mất cứ như hắn vừa trải qua trận ác chiến.
Thích Dung liên tục chửi rửa, sau khi chửi đã miệng mới bình tĩnh lại. Hắn nhớ tới con trai hắn, phải rồi con trai hắn giờ này sao rồi, Cốc Tử may là vẫn còn sống. Chỉ không biết Thích Dung tan biến đi rồi đứa nhỏ này có nhớ hắn không?