BẠN ĐANG ĐỌC
Tóm tắt
Tục ngữ nói, khoảng cách ba năm nhỏ, năm năm lớn, nếu vậy khoảng cách mười lăm năm thì sao? Trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi tác mà bị đả kích thương tích đầy mình, nghĩ rằng tình yêu sắp tiêu tan thành mây khói, thì anh l…
CHÚ À, ANH KHÔNG BIẾT YÊU
54: Kết thúc (hạ)
TrướcTiếp
Về tên của Tiểu bánh bao, Chu Kiến Nghiệp nhất quyết phải có chữ \”Nghiệp\” trong tên thằng bé. Mà người Khúc gia lại chê giống tên con gái, vì thế mới cãi nhau.
Đã là con thì phải theo cha, chắc chắn đứa bé phải mang họ Tề, nhưng nếu phải thêm chữ \”Nghiệp \” vậy thì, Tề Xuyên đề nghị thêm một chữ \”Bác\” sau chữ \”Nghiệp\”, thành Tề Nghiệp Bác.
Tề Xuyên nói: Bác là uyên bác, bác ái, chí hướng rộng lớn. Ông nội Chu Kiến Nghiệp nghe xong liền cảm thấy hài lòng, bởi vì ông đã suy nghĩ rất lâu, đắn đo rất nhiều để tìm một tên có chữ \”Nghiệp\” mà không quá thô tục. Nay Tề Xuyên đưa ra tên này, rất hợp với ý ông, vì thế ông vỗ tay khen ngợi \”Tên hay\”.
Tên của em bé cuối cùng cũng do Tề Xuyên đặt. Chu Mông Mông cảm thấy chú của cô chắc chắn đã nghĩ trước đó rồi, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy. Không chỉ làm ông nội cô vui, mà còn thỏa mãn hư danh của anh.
Hôm nay Chu Mông Mông nhận được điện thoại chúc mừng của anh hai Chu Diễm. Nghe giọng anh khàn khàn trầm lắng, sống mũi cô không khỏi cay cay.
\”Anh hai, đến tết anh mới về nhà à?\” Chu Mông Mông hỏi.
Chu Diễm ở đầu bên kia điện thoại thoáng dừng lại, sau cười nói: \”Trong năm anh phải ở bộ đội mà. À đúng rồi, em còn có chuyện chưa nói cho anh hả?\” Anh cố ý hỏi, dường như muốn nghe một chuyện từ cô em gái, ví dụ như chuyện về Mạnh Hiểu Diêu chẳng hạn.
Chu Mông Mông vốn muốn nói về chuyện của anh. Bỗng dưng anh hỏi khiến cô chợt nhớ: \”Anh, tháng sau là sinh nhật em, ông nội nói ông đã xem ngày hoàng lịch, bảo hôm đó là ngày lành, muốn em và Tề Xuyên tổ chức hôn lễ luôn. Ngày đó anh có xin nghỉ phép được không? Em rất muốn anh trở về nhìn em mặc áo cưới lắm.\”
\”Đám cưới của em gái, anh tất nhiên là phải tham dự rồi, với lại anh còn muốn gặp cháu trai anh đấy.\” Chu Diễm cười nói.
Chu Mông Mông tuy biết anh trai không thấy nhưng vẫn gật đầu nói: \”Ngoéo tay, anh không thể thất hứa!\”
\”Ngoéo tay.\” Đối với em gái bé bỏng, Chu Diễm luôn chiều theo cô.
Sau đó Chu Mông Mông lại gọi điện nói chuyện với anh cả, hai người nói chuyện đến gần mười một giờ mới gác điện thoại. Hơn nữa, vẫn là Tề Xuyên giúp cô gác máy.
Tề Xuyên ôm con vào phòng ru ngủ, lúc đi ra vẫn thấy Tiểu Mông ngồi trên sô pha nói chuyện với Chu Diễm, Tề Xuyên khẽ thở dài, lấy điện thoại trong tay cô, nói với Chu Diễm: \”Chu Đội trưởng, bây giờ Tiểu Mông cần phải đi ngủ.\”
Nói xong không đợi Chu Mông Mông đồng ý anh đã tắt điện thoại.
\”Chú, em còn đang nói chuyện vui vẻ mà!\” Cô ngước nhìn Tề Xuyên, trông thấy anh nghiêm mặt nhìn mình khiến cô không dám tiếp tục kháng nghị.
Tề Xuyên khom người ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai cô: \”Không phải khi nãy em còn kêu mệt, thế mà bây giờ tinh thần tốt nhỉ?\”