BẠN ĐANG ĐỌC
Tóm tắt
Tục ngữ nói, khoảng cách ba năm nhỏ, năm năm lớn, nếu vậy khoảng cách mười lăm năm thì sao? Trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi tác mà bị đả kích thương tích đầy mình, nghĩ rằng tình yêu sắp tiêu tan thành mây khói, thì anh l…
C
hu Miểu đi trước, hứa với Chu Mông Mông rằng sẽ tạm thời không kể chuyện này cho ông nội và ba biết, nhưng với điều kiện khi nào có thời gian phải giới thiệu người đó cho anh, đồng thời cùng nhau ăn một bữa cơm. Chu Mông Mông biết anh cả đây là muốn kiểm tra người ta, cho dù bây giờ cô từ chối thì sau này anh cũng có biện pháp tra ra gốc gác người ấy. Do đó cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Buổi chiều Chu Mông Mông cũng không về trường học mà một mình ngồi trong quán cafe chỗ gần cửa sổ trên tầng hai, nhìn xuống phong cảnh phía dưới đến thẫn thờ. Bây giờ đã là tháng tư, cây đào bên đường cũng sắp đâm chồi nở hoa, chớp mắt đã vào cuối xuân, một tháng nữa thời tiết sẽ nóng lên, đến lúc đó bụng to khó mà che được.
Chu Mông Mông dựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, qua áo len cảm thấy bụng mình hơi nhô ra, thở dài. Anh cả đi rồi, cô nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tề Xuyên hay không, nhưng do dự nửa ngày cô cũng không biết nên nói như thế nào với anh. Cuối cùng cô quyết định đi đến bệnh viện tìm Mạnh Hiểu Diêu trước.
Nghe anh cả nói Phùng Hiển bị đưa đến bệnh viện thành phố, cô gọi taxi đến đó. Đứng trước cổng bệnh viện cô gọi điện thoại cho Mạnh Hiểu Diêu, Hiểu Diêu nói sư huynh vẫn còn đang trong trình trạng hôn mê, nhưng hiện tại đã không có gì nghiêm trọng.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Mạnh Hiểu Diêu trông coi, Chu Mông Mông đứng ở cửa nhìn bóng dáng Hiểu Diêu rất lâu sau đó mới quyết định đi vào.
\”Tiểu Yêu.\” Chu Mông Mông nhẹ giọng cô một tiếng. Mạnh Hiểu Diêu quay đầu, đôi mắt rất bình tĩnh nhìn Mông Mông nói: \”Ngồi đi, cậu có muốn uống nước không?\”
\”Không cần đâu, mình không khát.\” Chu Mông Mông nói xong giương mắt về phía giường ngủ, một nam sinh đầu quấn băng, ngũ quan mặc dù không tính là đẹp nhưng rất hiền lành dễ gần. Nhất thời cô cảm thấy khá quen mắt, giống như đã từng gặp qua.
Phòng bệnh thuộc phòng hai người, bởi vì giường kia không có ai với lại trong phòng cũng chẳng có ghế nên cô đành ngồi lên chiếc giường còn lại.
\”Oh.\” Mạnh Hiểu Diêu oh một tiếng xong hai người trầm mặc hồi lâu. Ngay lúc Chu Mông Mông đang nghĩ cứ ngồi như vậy rồi đi thì Mạnh Hiểu Diêu lại đột nhiên mở miệng nói: \”Mông Mông, Phùng sư huynh là vì mình mới bị ngã\”
Chu Mông Mông lắng nghe, Mạnh Hiểu Diêu nghiêng đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ rối rắm nhìn cô: \”Thật ra Trương Na ban đầu muốn đẩy mình xuống, ai ngờ Phùng sư huynh đột nhiên chạy tới nên mới trượt chân ngã xuống cầu thang. Hiện tại cha mẹ của anh ấy đều ở tỉnh ngoài, còn chưa biết anh ấy gặp tai nạn… giờ mình rất rối loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ?\”
\”Hiểu Diêu…\” Chu Mông Mông nhíu mày: \”Đó không phải là lỗi của cậu.\”
\”Mình biết, nhưng anh ấy là vì mình mà bị thương. Hơn nữa…\” Mạnh Hiểu Diêu thở dài, đôi mắt phượng xinh đẹp bối rối: \”Trước đây anh ấy từng có thổ lộ với mình.\”
Lời nói của Mạnh Hiểu Diêu khiến Chu Mông Mông thoáng ngạc nhiên, nhưng nháy mắt hiểu được ý của cô bạn: \”Hiểu Diêu, cậu từ chối anh ấy rồi?\”