Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao? – Chương 19: Tiêm vắc xin – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 6 tháng trước

Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao? - Chương 19: Tiêm vắc xin

\”Ai ui, Giản meo mập lên không ít. Cũng 8 tuổi rồi, phải chua ya dưỡng sinh nha.\” Giản Xuân Triều khom lưng ôm mèo nhỏ vào trong ngực, đem mặt vùi vào lông nó thật sâu, hít một cái.

Giản meo cũng không quá ghét bỏ hắn, nhưng vẫn dùng chân nhẹ nhàng đẩy ra một chút: không cho ngửi.

Thấy Giản Xuân Triều ôm mèo nhỏ ngồi trên sô pha, mẹ Giản quay lại hỏi hắn: \”Ba con không cần con à?\”

Giản Xuân Triều một tay gãi gãi bụng Giản meo, một tay đặt sau đầu, thả lỏng nói: \”Cũng không phải là chê con vướng tay vướng chân. Đúng là cha không thương mẹ không yêu. Chỉ có Giản meo yêu con, phải không Giản meo?\”

Giản Xuân Triều giơ chân mèo lên trước mặt, nghiêm túc hỏi nó. Giản meo quay mặt đi: Không thích.

Giản Xuân Triều thở dài buông mèo xuống, lắp bắp nhìn về phía mẹ nói: \”Anh con đâu? Giản gia ngoài con ra còn không còn ai có chân tình?\”

Mẹ Giản nói: \”Anh con hôm nay bận việc không tới. Nó nói rảnh sẽ tự qua thăm con.\”

Giản Xuân Triều suy sút dựa vào sô pha: \”Mẹ nói chuyện với Minh Chấp đi, không cần quan tâm đứa con cô độc này.\”

Mẹ Giản ngạc nhiên: \”Con hôm nay sao thế? Bình thường có thích nói chuyện kiểu này đâu? Còn muốn cùng Minh Chấp tranh sủng?\”

Giản Xuân Triều nghẹn họng. Lúc này hắn mới nhận ra, bất luận là thím Vương hay mẹ hắn, hắn đều không muốn họ tiếp xúc với Phương Minh Chấp. Bởi vì trong lòng hắn, Phương Minh Chấp là nơi gây tổn thương, mà hắn lại không cường đại bằng y, chỉ có thể âm thầm lại mẫu thuẫn tự mình ở chung với y.

\”Đâu có, con chỉ là….. ai nha, khi nào ăn cơm ạ?\” Giản Xuân Triều nhéo nhéo đuôi Giản meo, ngại ngùng nói.

Giản meo cào hắn một cái, ưu nhã đi đến bên chân Mẹ Giản, meo meo hai tiếng.

Mẹ Giản bế Giản meo lên đùi, nói: \”Đợi nấu xong canh cá, thịt bò hầm, chân giò thì ăn cơm.\”

Giản meo sung sướng cuộn thành một vòng,, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Phương Minh Chấp rất ít khi tiếp xúc với động vật nhỏ, nhìn Giản meo đáng yêu, nhất thời kích động duỗi tay sờ nó. Không nghĩ tới Giản meo đột nhiên kêu một tiếng, giơ móng vuốt, cố tay Phương Minh Chấp liền xuất hiện 3 vệt đỏ.

Mẹ Giản hoảng sợ, vội đặt mèo nhỏ trên mặt đất, hỏi Phương Minh Chấp: \”Có nặng lắm không? Bị thương rồi sao?\”

Trong lòng Giản Xuân Triều cũng căng thẳng, đứng dậy nhìn, an ủi nói: \”Cũng chưa chảy máu, tôi còn bị cào mấy trăm lần rồi.\”

\”Không sao ạ.\” Phương Minh Chấp tuỳ ý chà xát cổ tay, lại cười nói: \”Là con trêu nó trước.\”

Lúc này ba Giản bưng canh cá từ trong bếp ra: \”Ăn cơm đã nào, vừa ăn vừa nói chuyện.\”

Giản Xuân Triều ngồi xuống liền thấy giữa bàn ăn là một đĩa tôm lớn, trong lòng hơi không ổn.

***không ổn bởi vì chap trước có lần nhắc Giản Xuân Triều dị ứng tôm, các cậu nhớ không?

Quả nhiên ba Giản luôn cưng con út, ngồi gần hắn, lập tức gắp cho hắn con tôm lớn nhất: \”Tôm này ngon lắm, mẹ con nhớ con thích ăn tôm, sáng sớm đi chợ chọn con tươi nhất. Nếm thử đi, xem tay nghề ba còn ổn không?\” Nói xong lại quay snag Phương Minh Chấp, cũng gắp một con tôm vào bát y: \”Con cũng nếm thử đi, đều là người nhà cả.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.