Đúng như Thái Anh nghĩ, ba mẹ của nàng chặn hết mọi đường xin việc của nàng, nếu muốn tiếp tục dạy những trường cấp hai cấp ba phải nói với cha mẹ nàng một tiếng, biết đường mà quay về nhận lỗi. Nàng không quay về nhận lỗi vì nàng biết họ sẽ dùng mọi cách để khiến nàng quay lại với Quân, nàng muốn tự do, tự do đó chỉ có thể đổi lại bằng cách chống lại sự quản lý của ba mẹ.
Mà sự chống đối đó có thể khiến Thái Anh túng thiếu, khiến nàng và Lệ Sa phải sống thật khổ sở. Nhưng nàng cần Lệ Sa, so với việc sống thật khổ sở với việc sống thiếu Lệ Sa, nàng thà rằng mình đi ăn xin còn hơn..
Tổng cộng mấy hôm nay Thái Anh đã đi hết năm trường mà nàng biết để xin một chân việc, nhưng trường nào cũng từ chối nàng, lý do đầy đủ hết cả. Thái Anh cũng không oán không trách, chỉ buồn bã chạy xe ra về. Không ngày nào Thái Anh không tích cực kiếm việc để cùng phụ giúp với Lệ Sa, nàng còn nghĩ nếu một ngày không thể làm giáo viên được nữa nàng có thể đi làm nghề khác, bỏ nghề mặc dù rất buồn nhưng nàng cũng không còn cách chọn nào khác.
Nàng muốn sự tự do.
Khi nàng về đến nhà cũng là buổi chiều, nàng thả người lên giường ngủ một chút, sau khi ngủ một giấc ngắn dậy mới đem quần áo trong thau đi giặt. Nếu đã vô công rỗi nghề rồi nàng nên giúp Lệ Sa quán xuyến chuyện nhà cửa một phen, không thể để Lệ Sa vừa mệt việc bên ngoài vừa phải lo việc nhà cho nàng.
Đồ đạc giặt xong Thái Anh mới mang lên sân thượng phơi, phơi xong mới đi bộ ra chợ mua ít rau củ về nấu cơm cho Lệ Sa ăn, nàng biết tầm mười giờ em ấy mới làm xong trở về, nhưng nàng vẫn muốn chuẩn bị cơm canh nóng sẵn chờ em ấy về ăn, cho dù em ấy đã ăn ở bên ngoài hay chưa.
Nàng nấu canh soup với sườn non, chiên trứng với thịt bằm, chỉ hai món đơn giản cho buổi chiều. Khi nêm nếm Thái Anh cố tình không dùng bột ngọt nữa, từ nay về sau nàng hạn chế Lệ Sa ăn bột ngọt, dù sao ăn nhiều cũng không tốt. Nàng đứng hơi dựa người mình vào kệ bếp, tay khuấy khuấy nồi canh rồi múc ra một muỗng nếm thử, rất vừa vị với nàng, vậy nên nàng đợi nó sôi thêm vài dạo nữa mới tắt.
Đợi đến tầm mười giờ hai mươi cũng nghe tiếng cửa lạch cạch mở ra, Lệ Sa theo thói quen dắt xe vào nhà, hình như quên mất trong nhà còn có một cô vợ hiền. Khi nhận ra trong nhà mình có một cô giáo, Lệ Sa bèn nhoẻn miệng cười thật tươi, vậy mà cô quên mất. Chị ấy đứng ở trong bếp bắt đầu hâm nóng canh lên, cô dắt xe xong đi lại sau lưng chị, vòng tay ôm lấy eo chị dịu dàng.
\”Nấu cái gì đó?\”
\”Canh.\”
\”Chị nhớ em không?\”
Thái Anh phì cười nhè nhẹ: \”Nhớ chứ, nhớ rất nhiều.\”
\”Em cũng nhớ chị\” Lệ Sa dụi dụi mặt mình vào sau lưng chị ấy, bao nhiêu mệt mỏi một ngày cũng tan biến vào hư không, chỉ cần có chị, chỉ có thuốc chữa lành là chị mới có thể khiến cô bình an đến vậy
Sau khi ôm ôm ấp ấp xong Thái Anh đuổi Lệ Sa đi tắm thay đồ, nàng dọn cơm ra giữa nhà cẩn thận xới hai chén cơm cho hai người. Khi Lệ Sa tắm xong đã thấy cơm nước chờ sẵn, thì ra cảm giác có vợ như vậy thật tuyệt, thảo nào người ta lại rủ nhau thành gia lập thất, vợ con đuề huề.