\”Thất tình?\”
Thượng Long phản ứng một hồi mới hỏi: \”Vợ ông chê một tháng 50 ngàn ít quá nên cuối cùng cũng muốn ly hôn với ông rồi?\”
Đăng Dương: \”…\”
50 ngàn thì có gì sai hả?
Đăng Dương từ từ quay qua, bày vẻ mặt cạn lời \’vợ ông mới muốn ly hôn với ông\’.
Thượng Long vui vẻ: \”Tôi có vợ tôi còn ngồi đây uống rượu làm kít gì?\”
Nói tiếp: \”Không ly hôn thì thất tình kiểu gì? À, ý ông là vợ ông không thích ông.\”
Thượng Long vừa cầu hôn thất bại, đang là lúc mọi thứ đều lung lay, suy nghĩ lại chuyện đã qua, lúc lý trí vẫn còn đó.
Anh chàng đưa ý tưởng cho Đăng Dương: \”Đầu năm nay, cưới vợ cưới được người mình thích đã là ngon rồi, chẳng lẽ còn ép người ta thích mình?\”
\”Ông không thấy tôi với Bảo Khang nói gì khi cầu hôn ở nhà ông à?\”
\”Chỉ cần em ấy gật đầu đáp ứng, thích tiền là được, tôi không cần em ấy thích tôi.\”
Đăng Dương không muốn nói lời vô nghĩa với \’kẻ thất bại\’ chỉ cầu hôn thôi cũng không thành.
Anh cắm đầu rót rượu.
Thượng Long cũng cắm đầu rót rượu: Thất bại là mẹ thành công.
Thôi dẹp mẹ đi, cùng lắm thì cầu hôn lại lần hai!
Lần đầu tiên Đăng Dương \’thất tình\’, nỗi đau này có thể so với thung lũng của nhân sinh.
Anh, một người đã kết hôn, không có gì để nói với một cây gậy đến kết hôn cũng thất bại, uống rượu một lúc, hai người đàn ông rời khỏi quầy bar mỗi người một ngả.
Đăng Dương giống y như du hồn, nửa đêm không về nhà, không muốn ngủ, chỉ ngồi ở trên xe lay lắt.
Lay lắt đến con phố cũ mà anh và Quang Hùng đã ăn súp đậu, Đăng Dương nói chú Trương dừng lại
Chú Trương dừng xe, cảm thấy tâm trạng của Đăng Dương không tốt, khuyên nhủ: \”Về nhà đi.\”
Đăng Dương mở cửa xe, kéo kéo cổ áo: \”Ừm.\”
Chú Trương không biết chuyện, gần như chú chưa bao giờ thấy Đăng Dương có tình trạng thế này, rất lo lắng, vừa cởi dây an toàn vừa nói: \”Muốn mua gì à? Chú đi mua cho.\”
Đăng Dương xuống xe: \”Không sao, tôi mua cho Quang Hùng một phần cháo đậu, chút nữa sẽ về.\”
Khi về nhà, trong nhà vẫn không khác gì lúc anh rời đi hai tiếng trước.
Tâm trạng Đăng Dương lại càng thêm sa sút.
Anh đặt túi súp đậu đỏ lên bàn, không nói lời nào cũng không gọi Quang Hùng, anh cúi đầu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình.
Anh cho rằng mình uống không nhiều, nhưng sao trên người lại nặng mùi như vậy.
Là say à? Ánh đèn cũng trở nên mờ nhạt.
Đăng Dương không lên lầu, cũng không làm ra bất kỳ động tĩnh nào, anh lẳng lặng ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt.