Bởi vì kết luận đó mà Yến Cức thất thần khi xuống núi.
Hắn chậm một bước so với Tân Hòa Tuyết.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay buông lỏng của Tân Hòa Tuyết bên cạnh, từ ống tay áo lông vũ trắng muốt hé lộ ra đôi tay thon dài, ngón tay mảnh mai, móng tay nhẵn bóng. Làn da tái nhợt đến mức thiếu sức sống khiến người khác liên tưởng đến sự yếu đuối mong manh.
Yến Cức lại nhớ đến tối qua, chính bàn tay này đã nắm lấy tay hắn.
Rồi thì…
Hắn lại nhớ đến cảm giác bên khóe môi, như có một nhành lông chim trắng muốt lướt qua nhẹ nhàng. Rõ ràng chỉ là cái chạm thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cảm giác ấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí.
Hiện tại hắn như người mất hồn, đầu óc trống rỗng, nhưng đối phương lại có thể thản nhiên nói rằng mình đã quên hết, vậy là có thể xem như chưa từng có gì xảy ra đêm qua sao?
Nhưng đó là… nụ hôn đầu tiên của hắn.
Dù rằng tối qua cái gọi là “chạm môi” đó có lẽ còn chưa đủ để tính là một nụ hôn thật sự.
Gió bên sườn núi khá lớn. Tân Hòa Tuyết kéo khóa áo lông vũ lên đến tận cổ, nhưng gió vẫn len lỏi vào cổ áo và lướt qua làn da lộ ra bên ngoài.
Chiếc áo lông vũ có thiết kế cổ lông mềm mại. Gió thổi làm lớp lông trắng phất phơ quanh khuôn mặt Tân Hòa Tuyết.
Tay y buông thõng hai bên, khẽ cuộn lại. Các đốt ngón tay đông lạnh đến trắng bệch, đầu ngón tay hơi ửng hồng.
Yến Cức lặng lẽ tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách, đứng sóng vai với y. Khi tay hai người gần như sắp chạm nhau, Tân Hòa Tuyết bất ngờ rụt tay lại, đút vào túi áo.
Tựa như một chú mèo nhỏ vô tình vung đuôi câu cá, rồi lại nhanh chóng thu về khỏi mặt nước.
Khóe mắt Tân Hòa Tuyết liếc sang thấy gương mặt thanh niên bên cạnh mang theo vẻ thất vọng mơ hồ.
Khóe môi y khẽ cong, nhẹ đến mức khó nhận ra. Giả vờ như không thấy hành động của Yến Cức, y lục túi áo lấy ra đôi găng tay, từ tốn đeo vào.
Yến Cức không nhịn được, lên tiếng hỏi:
“Vì sao anh lúc nào cũng mang găng tay thế?”
Tân Hòa Tuyết: “Hửm?”
Y giơ bàn tay vừa xỏ găng ra trước mặt Yến Cức, năm ngón tay khẽ xòe, ánh mắt cong cong, cười nhạt:
“Tôi không thích tiếp xúc với người khác… hay bất cứ thứ gì.”
Là mắc chứng sạch sẽ ư?
Yến Cức không chắc lắm, nhưng chuyện này thuộc về quyền riêng tư của người ta. Giữa họ hiện tại vẫn chưa thân thiết đến mức có thể dò hỏi sâu hơn.
Khóe môi hắn khựng lại, hiếm khi im lặng không nói gì thêm.
Vừa xuống hết bậc thang núi, điều khiến Tân Hòa Tuyết không ngờ tới là người lính gác phụ trách trông coi lều trại hôm qua đang đứng chờ sẵn.