Mở mắt ra, trước mặt y là một khoảng trắng tinh của tuyết.
Hả?
Lên thiên đường rồi sao?
Tân Hòa Tuyết khó nhọc dựa vào mép giường ngồi dậy, toàn thân đau nhức, không giống cảm giác nhẹ nhàng nên có khi đã lên thiên đường.
【 Đây là phòng bệnh của bệnh viện. 】 K nhắc nhở y, 【 Tay phải của cậu vẫn đang truyền dịch. 】
…… Vậy là không phải thiên đường.
Rõ ràng y vẫn còn là viên chức ký chủ 007 không có bảo hiểm lao động (*)
(*) ám chỉ hệ thống bảo hiểm gồm 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ nhà ở.
Có vẻ như nhân viên khử trùng quên mất việc mở cửa sổ thông gió.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi Clo tự do nồng nặc.
Tân Hòa Tuyết vốn nghĩ mình hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình.
Ít nhất không đến nỗi tệ đến mức chỉ vì một lần làm việc tay chân mà ngất xỉu trong bồn tắm.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Hôm qua y còn uống rất nhiều trà lạnh, ngâm mình trong nước lạnh trong phòng tắm suốt một thời gian dài.
Trước đây, y chưa từng đụng đến những thứ đó.
Trà nhất định phải ấm, nếu lạnh một chút thì phải pha lại, còn nước tắm phải ở nhiệt độ vừa phải, không quá nóng hay lạnh.
Những điều này, Du Nghĩa đều chăm sóc chu đáo.
Dù cho khi còn sống, vị tiên đế này thường khiến y khó chịu vì sự khắt khe của mình, giữ những bí mật còn nguy hiểm, nhưng Tân Hòa Tuyết không thể phủ nhận rằng, nhờ có Du Nghĩa chăm sóc, y mới cảm thấy thoải mái.
Nếu không, với tình trạng bệnh tật của Tân Hòa Tuyết ở kiếp trước, bị trúng gió và ho ra máu, thì đã không thể sống thêm hai năm, thậm chí còn có dấu hiệu tốt lên.
Chỉ tiếc là cuối cùng, y vẫn không tránh khỏi cái chết do trúng độc.
Tân Hòa Tuyết thở dài.
Y từng nghi ngờ vài người hạ độc mình, nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng, nghĩ ngợi thêm cũng chỉ phí công vô ích.
Sau khi tỉnh lại, tiếng ồn ào trong phòng bệnh vang lên rõ ràng bên tai.
Có lẽ đây là phòng bệnh thường của bệnh viện thứ hai khu Tây Thành.
Dù sao, bệnh viện này cũng là nơi gần khu chung cư y ở nhất.
Tân Hòa Tuyết bắt đầu lo lắng không biết số tiền còn lại của mình có đủ để chi trả tiền xe cấp cứu và viện phí hay không.
Cổ họng khô khốc.
Y ngước nhìn túi truyền dịch sắp cạn.
Không xa giường bệnh của mình, một người nhà bệnh nhân khác nhấn nút gọi y tá khiến chuông kêu inh ỏi, miệng thì bắt đầu tuôn ra những lời chửi rủa không hay ho gì.