Liên bang khu thành thị vào ngày thứ sáu, hiệu ứng hòn đảo nhiệt so với trước đây còn nghiêm trọng hơn.
Trời lại đang mưa vào buổi tối.
Tân Hòa Tuyết không quan tâm đến người đàn ông trung niên ồn ào phía đối diện.
Y nghiêng đầu, hướng ánh mắt ra ngoài, đôi mắt đen nhánh nhìn qua khung cửa kính.
Nhà ăn có một bức tường kính lớn, nhìn ra con đường màu vàng cam bên ngoài.
Cuối phố có một chiếc đèn đường đỏ đã hỏng.
Tân Hòa Tuyết để ý đến chiếc đèn đó lúc sáng lúc tắt.
Khó có thể tưởng tượng được vào năm 2048, một thành phố vẫn còn những cảnh tượng đổ nát như thế.
Nhưng thực tế là vậy, trong mười ba khu vực của liên bang, 90% tài sản tập trung ở khu trung tâm thứ nhất, còn lại các khu vực khác đều chìm trong cảnh nghèo đói và hỗn loạn.
Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn hỏng phản chiếu lên cửa kính, làm những giọt mưa lắc lư rồi uốn lượn chảy xuống.
Tân Hòa Tuyết khẽ nhíu mày.
Độ ẩm không khí đã liên tục giữ ở mức trên 95%.
Thời tiết như thế này thật khó chịu.
Hơi nước nhớp nháp giống như những đám mây đen dày đặc, nặng nề bám vào cơ thể.
Tâm trạng của y không tốt, như có một luồng khí mắc kẹt trong cổ họng, ngực đầy căng thẳng, khó chịu.
Để áp chế cảm giác bất thường này, y cầm chén trà trên bàn, nhấp vài ngụm nước trà xanh.
Ngón tay Tân Hòa Tuyết với đường nét mượt mà, lúc này đang siết chặt miệng chén, lộ ra một sắc tái nhợt thiếu máu.
Hàng lông mi dài dưới ánh đèn chiếu rọi tạo nên một bóng mờ nhạt, nếp nhăn giữa chân mày lộ rõ vẻ bực bội.
Người đối diện lải nhải không ngừng làm tâm trạng Tân Hòa Tuyết càng thêm tồi tệ.
\”Mày có đang nghe tao nói không?\”
\”Tao là cha mày! Đây là thái độ đối mặt với cha sao?\”
\”Tao đã nhặt mặt về từ trạm rác ở khu mười hai—\”
Người đàn ông trung niên với đỉnh đầu hói, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào đứa con nuôi.
Khi nói, nước bọt từ miệng ông ta văng lên đĩa thức ăn chưa được đụng tới.
Tân Hòa Tuyết biết rằng Tân Bảo lại sắp bắt đầu câu chuyện làm thế nào ông ta đã nhặt và nuôi lớn con nuôi từ những ngày khốn khó.
Thực tế, theo thông tin từ hệ thống, nhân vật \”Tân Hòa Tuyết\” đã bảy tuổi khi được người cha nuôi đưa về từ trạm rác, hoàn toàn có thể tự lo cho nhu cầu sinh lý của mình.
Hơn nữa, Tân Bảo cũng không phải là người cha chịu nhiều đắng cay như những gì ông ta vẫn kể.
Không cần tưởng tượng nhiều, một người đàn ông trung niên nhặt rác ở khu mười hai chắc chắn không phải là người tốt.