Hai cánh tay bị ghìm chặt, không thể nhúc nhích.
Trước khi anh kịp phản kháng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
\”Anh uống rượu à?\”.
Hơi thở của người kia phả nhẹ lên cổ anh, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường ngày.
Park Dohyeon không cần nhìn cũng biết đó là ai.
\”Jihoon? Sao em vào đây được?\”
\”Đừng đánh trống lảng,\” Jeong Jihoon vẫn ghì chặt tay anh, thuận theo tư thế mà rúc đầu vào hõm vai, \”Anh uống rượu à? Người anh toàn mùi rượu\”.
\”Ừ.\”
\”Vậy nên anh mới không về nhà?\”
\”Ừ.\”
\”Anh biết hôm nay là sinh nhật em nhưng vẫn không về?\”
\”Ừ.\”
Jeong Jihoon không hỏi nữa. Trong bóng tối, Park Dohyeon cảm nhận rõ từng nhịp thở của người đối diện, đều đều nhưng nặng nề. Cảm giác bị khóa chặt trong một không gian chật hẹp, bị đôi tay ấy giữ chặt đến không còn đường lui, khiến anh cảm thấy vừa khó chịu vừa quen thuộc.
Hoang đường thật.
Từ bao giờ, Jeong Jihoon đã có thể khống chế được anh như thế này?
Đây chắc chắn là lỗi kỹ thuật. Là do mình uống hơi nhiều nên mới không đủ sức chống trả.
Đôi tay người kia đang siết chặt lấy tay anh.
Đau thật đấy.
Nhưng anh sẽ không kêu.
—
Park Dohyeon thực sự rất tò mò không biết bộ dạng của Jeong Jihoon hiện tại ra sao?
Có khó coi, có đau đớn như anh một năm trước không?
Chắc chẳng giống đâu.
Bởi, không có anh, bữa tiệc của em vẫn trọn vẹn đấy thôi.
Vốn dĩ, chúng ta không cùng một thế giới.
—
\”Vậy còn quà của em?\”
\”Không có\”. Park Dohyeon dừng lại một chút rồi nói tiếp, đó là thói quen của anh mỗi khi nói dối. \”Mà có thật sự cần thiết không, Jihoon?\”
\”Ý anh là gì?\”
\”Em có tất cả mọi thứ rồi mà.\”
Trong một khoảnh khắc, Park Dohyeon cảm nhận rõ ràng cơ thể đối phương hơi cứng lại. Không gian chìm vào im lặng. Men say của rượu thấm dần vào cơ thể anh, anh chẳng rõ mình có đang tỉnh táo không nữa. Anh khẽ cúi đầu, lần đầu tiên tựa vào lồng ngực của Jihoon. Giây phút ấy, anh cảm thấy rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, vang vọng như tiếng trống dồn dập trong trận đấu quan trọng.
\”Tim em đang đập, Jihoon. Anh có thể nghe thấy. Điều đó nghĩa là em đang sống. Sống một cuộc đời anh luôn thèm muốn. Anh đã từng nghĩ, giá mà em không được sinh ra. Giá mà trái tim này không đập.\”
Ngay thời khắc đó, một cơn gió nhẹ lùa qua, rất đúng lúc, lật tấm rèm cửa lên trong giây lát, đủ để ánh trăng chiếu vào căn phòng, đủ để khuôn mặt Jeong Jihoon hiện lên rõ ràng trước mắt anh.