Chovy X Viper | Phúc Tinh – 8. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Chovy X Viper | Phúc Tinh - 8.

\”Dohyeon, nghe xong tin nhắn thoại rồi phải không?\” Giọng thầy Kim vang lên, kéo anh trở về hiện thực. \”Người nhà em lo lắm đấy. Về sớm đi.\”

Park Dohyeon nhìn ông, sự lo lắng đang hiện rõ trên gương mặt người đàn ông trung niên, nhưng anh chỉ cúi xuống, mím môi.

\”Em ở lại thêm chút nữa. Báo cáo vẫn còn vài phần chưa hoàn thiện.\”

Kim Deaho không nói gì thêm, ánh mắt ông đầy ái ngại. Gần 3 giờ sáng, ông quay về phòng thí nghiệm, vẫn thấy học trò của mình miệt mài trước màn hình máy tính.

\”Nghe này, Dohyeon. Dự án không gấp đến mức phải đày đọa bản thân như vậy. Tiến độ hiện tại là ổn rồi. Em làm việc liên tục thế này, chỉ khiến tính toán dễ sai thôi. Về đi, nghỉ ngơi chút.\”

Park Dohyeon ngừng tay, đôi mắt thoáng chút dao động.

Nhưng ký ức đêm cô đơn năm ngoái vẫn như một vết cắt âm ỉ.

Anh không muốn về nhà.

Anh lắc đầu. \”Em ổn mà, thầy.\”

\” Thầy xem đi. Các trình tự DNA đặc biệt, không mang thông tin di truyền mã hóa cho quá trình tổng hợp protein. Chỉ 1% gen mang thông tin mã hóa protein, 99% còn lại đều là gen không mã hóa. Các tài liệu khoa học đều nói chúng là DNA rác, bị bất hoạt.\”

Trước mặt anh là vô số khay nhỏ chứa đựng tiêu bản, vật kính được tháo ra lắp vào vứt la liệt trên bàn.

\”Em đã thử tách và phân tích. Có lẽ cần làm thêm phân tích SNP nữa nhưng hiện tại em có một giả thuyết. DNA không mã hóa chứa những đoạn trình tự đóng vai trò điều hòa, xác định thời điểm và nơi mà các gen hoạt động và kết thúc.\”

Park Dohyeon bắt đầu nói một tràng dài, chẳng cho Kim Deaho chút cơ hội nào để lên tiếng. Anh vừa phân tích cấu trúc vừa ghi chú nội dung lên chiếc bảng lớn ở phòng thí nghiệm. Chỉ trong thoáng chốc, tấm bảng đã hết chỗ trống. Một bên dày dặc chữ, bên còn lại là hình vẽ phác thảo sơ đồ gen.

\”Nói cách khác, chúng sẽ cung cấp điểm và vị trí để các protein chuyên biệt thực hiện chức năng hoạt hóa hoặc ức chế biểu hiện của gen mã hóa tổng hợp ra các protein.\”

\”Dohyeon.\” Kim Deaho gọi tên anh, lần này với giọng điệu trầm xuống, như muốn nhấn mạnh. \”Em làm rất tốt nhưng học cách nghỉ ngơi cũng là một phần của làm việc. Đi về đi.\”

Cuối cùng, anh đành nhượng bộ. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, lúc bước ra khỏi phòng thí nghiệm đã là 4 giờ sáng. Gió lạnh lùa qua cổ áo mỏng, làm anh khẽ rùng mình.

Giữa lúc đường phố vắng lặng, chỉ còn vài chiếc xe lăn bánh, bụng anh bất ngờ kêu réo lên một tiếng rõ to. Park Dohyeon đỏ mặt, đưa tay ôm bụng, lòng thầm trách bản thân quên mất bữa tối.

Nghe thấy tiếng bụng đói của học trò, Kim Deaho cười lớn.

\”Haha, đêm muộn thế này rồi, chắc chẳng còn gì mở đâu ngoài mấy quán nhậu. Đi, để thầy mời.\”

Hai người bước vào một quán nhậu nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp không gian. Bên trong, mùi thịt nướng và khói rượu bốc lên, khiến dạ dày Park Dohyeon lại kêu lên lần nữa.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.