Jeong Jihoon cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình sau nụ hôn vừa rồi. Lý trí em hét lên rằng mọi thứ đã đi quá xa, nhưng cảm xúc cứ như một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt mọi ranh giới trong đầu. Một nụ hôn thôi không đủ. Em cúi xuống, ghé sát xuống cổ người trước mặt, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên làn da trắng mịn ấy.
\”A… này, đau đấy!\” Dohyeon khẽ bật ra tiếng trách móc, tay vô thức đẩy nhẹ vai em.
Không có tiếng đáp lại, người kia nhìn anh rất lâu rồi mới cất tiếng, giọng nói vang lên trầm khàn: \”Này, anh dung túng cho em đấy à? Anh đang toan tính gì thế?\”
Park Dohyeon thực sự cảm thấy chột dạ, không biết phải đáp lại thế nào.
Ánh mắt của Jihoon lúc này giống như đang đốt cháy anh từ bên trong. Đôi mắt đó vừa trách móc, vừa van nài, nhưng đầy vẻ kiên quyết. Anh chỉ im lặng, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo bị xô lệch, như thể muốn che đi dấu vết vừa lưu lại trên cổ.
\”Anh sẽ coi như chưa có chuyện gì,\”
\”Em không cần anh làm thế. Anh biết không? Anh quá dễ đoán\”
\”…\”
\”Dù điều anh đang tính toán là gì, dung túng cho một đứa trẻ làm chuyện sai trái, cũng chỉ biến anh thành đồng phạm thôi.\”
Em bất ngờ kéo gần khoảng cách. \”Đừng hòng đẩy em ra.\” Nhưng trước khi em kịp làm bất cứ thứ gì, Park Dohyeon đã hơi nhón chân, môi anh chạm nhẹ lên môi em. Một cái chạm khẽ, chỉ thoáng qua, như một làn gió mát lành lướt giữa không gian nặng nề. Cái chạm ấy không giống nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy. Nó nhẹ nhàng, gần như dịu dàng đến mức làm trái tim em rung lên.
Em hơi cúi người xuống để khoảng cách dễ dàng hơn, còn Dohyeon phải rướn lên một chút vì sự chênh lệch chiều cao của cả hai. Cảm giác mềm mại trên môi, hơi ấm của anh dường như tan chảy vào trong da thịt, khiến lồng ngực em siết chặt, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người họ.
\”Được chưa,\” Dohyeon rụt rè hỏi, ánh mắt né tránh nhưng giọng điệu cố tỏ ra bình thản. \”Chỉ là hôn một cái thôi mà. Cũng không phải việc sai trái gì. Hòa nhé.\”
Jeong Jihoon bật cười, âm thanh ấy vang lên nhẹ như tiếng gió lùa qua lá, khiến anh đột nhiên cảm thấy lúng túng.
Tiếng cười giống hệt giấc mơ ngày hôm ấy.
Anh rùng mình, quay đi, vội vàng bước nhanh về phía trước, cố giữ dáng vẻ điềm tĩnh.
\”Về thôi,\” anh nói mà không ngoái lại nhìn.
\”Em chưa muốn về.\”
\”Sao?\” Dohyeon dừng bước, khẽ liếc nhìn em qua vai, giọng có chút trêu chọc. \”Muốn đi nhà nghỉ à?\”
Jeong Jihoon bật cười thành tiếng, hơi cúi đầu xuống để che đi nụ cười rộng đến mang tai.
\”Ha… Anh cứ nghĩ vậy đi,\”
—
Vài tuần trôi qua, mối quan hệ giữa hai người dường như chẳng có gì thay đổi.
Hòa rồi mà, nên cứ coi như không có chuyện gì xảy ra thôi.
Park Dohyeon, vẫn giữ đúng vai trò một người anh trai, đủ gần gũi nhưng không vượt qua giới hạn. Còn Jihoon tự hiểu rằng anh đang cố lảng tránh những gì xảy ra hôm đó.