Chovy X Viper | Phúc Tinh – 12. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 4 tháng trước

Chovy X Viper | Phúc Tinh - 12.

Park Dohyeon đứng bất động trong vòng tay ấy.

Thời gian bị bóp nghẹt giữa nhịp tim dồn dập và sự tĩnh lặng đến lạ thường. Tiếng chim đâu đó ríu rít xa xa, vang lên như những giọt nắng rơi rớt cuối hè. Tiếng thùng đồ của Jeong Jihoon chạm đất một tiếng \”cạch\”, sắc và khô khốc như thể dấu chấm hết cho những tháng ngày im lặng.

\”Tôi…\” – Anh lên tiếng, giọng khàn khàn, có thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng anh.

\”Em xin lỗi vì đã không nghe máy.\”

\”Tôi không trách cậu.\”

\”Nhưng anh đã gọi rất nhiều lần. Nhìn nhật ký cuộc gọi là biết.\”

Jihoon vẫn ôm chặt lấy anh, đầu hơi nghiêng, vùi sâu vào hõm vai anh như thể đang tìm kiếm chút an toàn mong manh còn sót lại. Hơi thở của cậu phả nhẹ lên làn da anh, khiến người anh thoáng run lên.

\”Cứ để như vậy thêm chút nữa có được không?\” – Giọng cậu nhỏ đến mức tưởng như làn gió cũng có thể cuốn mất. – \”Đừng đẩy em ra.\”

\”Ừm.\” – Anh đáp khẽ.

Thật ra không cần Jihoon nói thế, anh cũng không có ý định sẽ đẩy ra. Mà nếu muốn, liệu anh có đủ sức để làm không?

Suốt quãng thời gian qua, anh đã tưởng tượng ra cả tỷ viễn cảnh về lần gặp lại.

Nếu có ngày đụng mặt Jeong Jihoon, hoàn cảnh lúc đấy sẽ như thế nào nhỉ?

Có thể là một thoáng lướt qua nhau trên đường, hoặc cái nhìn trùng hợp ở quán cà phê nào đó, hay tệ hơn… là cái tát không báo trước giữa đám đông.

Anh đã nghĩ, Jihoon có thể lao tới đánh anh cũng không chừng.

Anh đáng bị như vậy thật. Uống rượu rồi gây chuyện, sau đó chẳng nói một lời đã phủi tay bỏ đi.

Vậy nên, nếu giờ đây thứ chờ đón anh chỉ đơn giản là một cái ôm thì điều đó cũng không tệ.

May mà không bị đánh.

Anh nghĩ.

Thật ra ôm một chút cũng chả mất miếng thịt nào.

Nhưng mà…

Như thế này hơi quá rồi đó.

Đã hơn hai mươi phút trôi qua, Jihoon vẫn không có ý định buông tay. Cậu ghì lấy anh như thể sợ nếu nới lỏng, người kia sẽ tan biến như khói mỏng.

Chân anh bắt đầu mỏi. Bả vai tê rần. Cảm xúc trong lòng cũng bắt đầu hỗn loạn như bị xới tung.

Cuối cùng, anh đành lên tiếng, giọng mang theo chút gượng gạo:

\”Jihoon này, ừm… Em… không phải giờ em nên đi làm thủ tục sao?\”

Không có tiếng đáp lại.

\”Em bảo anh hướng dẫn mà\”.

Anh tiếp tục, như thể đang nói thay phần cậu:

\”Chắc em chưa biết đường đúng không? Cứ đi thẳng, rồi rẽ phải, em sẽ gặp bàn tư vấn của các thầy cô.\”

Vẫn không có tiếng trả lời. Không khí đặc quánh như sắp mưa.

Anh cười gượng:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.