36.
Kim Hyukkyu 27 tuổi, nhân viên văn phòng \”BìNh tHưỜng\” tại Bình Dương, chưa yêu đương bao giờ và còn trinh, lần đầu tiên trong đời đối mặt với thực tại hết sức oái oăm.
Gì đây? Này là sao? Kim lạc đà hốt hoảng trong đầu. Hiện giờ, toàn bộ người anh bị một nam thanh niên lạ mặt ôm thật chặt, còn liên tục lảm nhảm những câu nói mà anh không thể hiểu được. Cái gì mà \”ôm lấy Chovy đi mà\” với cả \”Chovy sợ lắm\”. Gì vậy trời? Biến thái hả? Cứu tuiiii.
Có lẽ từ thủa cha sanh mẹ đẻ đến nay Hyukkyu chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như vậy, anh bối rối không biết để tay vào đâu, đầu óc trắng xóa chẳng nghĩ được gì, cả người cứng đờ như khúc củi. Trái ngược với sự sượng trân của anh sen, em mèo Chovy (lúc này đã hóa người) vẫn cứ tự nhiên rúc vào người anh như thuở em ta còn là mèo, hoàn toàn không nhận thức được vấn đề hiện tại em ta đang là người và trận như nhộng.
Chuẩn rồi. Cái vấn đề này siêu lớn đấy!!!
Trong đêm tối, hai nam thanh niên ôm nhau, mất điện nhà cửa tối om đã thế còn có một người từ đầu tới chân không một mảnh vải, nhìn theo góc độ nào cũng thấy mờ ám… Ờ mà từ từ đã…
Bỗng Hyukkyu có cảm giác có thứ gì đó như đuôi mèo quấn lấy cánh tay của mình, anh ù ù cạc cạc theo bản năng nắm lấy nó và trùng hợp làm sao bên ngoài cũng nổ oành một tiếng. Theo ánh sáng của tia sét vừa rồi anh thoáng nhìn thấy khuôn mặt giật bắn mình của người tự dưng từ đâu ra ôm lấy mình.
Trên đầu của cậu ta có một đôi tai xinh xinh y như tai em mèo Chovy của anh vậy…
\”Yah! Anh Hyukkyu không được nắm đuôi của Chovy!\”
Đối phương hét lên một tiếng, khẽ lùi về sau, đôi mắt còn rơm rớm nước. Cứ làm như thể anh vừa mới bắt nạt cậu ta vậy, oan vãi lon? Anh đã làm cái gì đâu?
37.
Mà đúng rồi, em mèo Chovy của anh!
\”Khoan, này! Cậu là ai vậy hả?! Sao cậu lại ở nhà của tôi?\”
Mặc dù khá đau lòng nhưng Hyukkyu phải tự thừa nhận khả phản ứng với những sự kiện bất ngờ của mình rất kém. Cuộc đời anh trước nay vẫn luôn lặp đi lặp lại, ù lỳ và thụ động, thế nên điều ấy vô tình đã khiến đầu óc anh trở nên đình trệ đến đáng báo động.
Tiếng sét thứ hai kể từ lúc trời bắt đầu mưa qua đi, lúc này đầu óc của anh chủ mới nhớ ra mình chạy ra ngoài này là để tìm em mèo tam thể be bé xinh xinh nhà mình. Cái đứa đi bằng bốn chân kêu meo meo, rất giỏi nũng nịu, dễ dỗ và vô cùng ngây thơ ấy.
Chứ không phải cái thứ biết đi bằng hai chân, nói tiếng hàn, cao hơn m8 và trần như nhộng này!
\”Anh ơi hay là mình vào phòng đi, ở đây sấm sét Chovy sợ lắm.\” Jihoon vẫn theo thói cũ mè nheo với anh như lúc em ta còn ở dạng mèo, là một con mèo ngây thơ thiếu kiến thức xã hội, em ta không hiểu sự khác biệt to lớn giữa dạng người và dạng mèo của mình, vẫn cứ ngây ngô nũng nịu cọ cọ vào anh lấy lòng \”Đi mà anh…\”
\”Cậu… Hazzz…\” người bình thường như Hyukkyu không thể hiểu nổi tại sao lại có một cậu trai kỳ cục như thế này ở trong nhà mình, cái này khó tiếp thu quá rồi. Thế nên anh quyết định sẽ bỏ qua vấn đề này bằng cách tiễn khách mềm mỏng nhất có thể \”Đi ra khỏi đây đi, tôi sẽ xem như chưa từng bắt gặp cậu đột nhập vào nhà của tôi.\”