Chương 51: Người không có lương tâm
Lâm Ôn vẫn ngồi trong xe, vẫn đang ngây người.
Cảm giác đau đớn khi tự tay mở vết thương của mình không dễ chịu chút nào. Cậu tưởng mình có thể xử lý mọi chuyện một cách lý trí và khách quan, tưởng mình có thể diễn tròn vai mà không bị cảm xúc lấn át. Nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, không thể tách rời cảm xúc và nhanh chóng thoát khỏi tình huống. Dù vẻ ngoài có giả vờ bình tĩnh, cảm giác thối rữa trong lòng và nỗi đau ngập tràn nước mắt vẫn luôn gào thét về những sự kiện đã qua.
Bàn tay phải của Lâm Ôn không thể ngừng run dưới sự căng thẳng của dây thần kinh.
Cậu cảm thấy trạng thái của mình không ổn, nhưng còn chưa kịp nhận ra, bàn tay đang run rẩy của cậu đã bị Phó Thâm nắm lấy. Phó Thâm nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng: \”Lâm Ôn, em vẫn ổn chứ?\”
Lâm Ôn sửng sốt một chút, trả lời theo phản xạ tự nhiên: \”… Đương nhiên rồi, tôi không sao đâu, tiên sinh.\”
Những lời này một chút sức thuyết phục cũng không có.
Bởi vì lúc này, Lâm Ôn hoàn toàn không nhận ra rằng, dù cậu đang ngồi trên ghế xe, nhưng lưng vẫn thẳng, người hơi nghiêng về phía trước, tư thế cảnh giác như thể bị nước lạnh dội vào, cả người hơi run rẩy.
Trong trạng thái này, chẳng ai tin vào câu \”tôi không sao\” của cậu.
Nhưng Phó Thâm không vạch trần Lâm Ôn, hắn không hỏi gì thêm cũng không đứng từ lập trường của mình để an ủi Lâm Ôn. Chỉ lặng lẽ lấy một chiếc chăn lông từ ghế sau để quấn quanh Lâm Ôn, tăng nhiệt độ điều hòa trong xe, rồi thắt dây an toàn cho cậu.
Chiếc xe cứ thế lặng lẽ di chuyển một đoạn đường.
Dần dần, cơ thể Lâm Ôn được làm ấm bởi điều hòa, cậu không còn run rẩy nữa, suy nghĩ cũng trở lại. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi hỏi Phó Thâm: \”Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?\”
\”Phương Dư nói muốn tổ chức tiệc ăn mừng cho em, tìm một nhà hàng gia đình và đặt phòng riêng cho chúng ta, tính tới bây giờ thì chắc chuẩn bị xong hết rồi.\” Phó Thâm dừng xe trước đèn đỏ, tựa tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Lâm Ôn: \”Ban đầu tôi định đưa em đi…\”
Lâm Ôn chớp mắt nhìn hắn: \”Vậy bây giờ thì sao ạ?\”
\”Bây giờ… tôi nghĩ việc đồng ý với cô ấy đưa em đến một nơi ồn ào, gặp gỡ một đống người không quen biết và nhảy múa cùng mọi người là một quyết định hoàn toàn sai lầm.\” Đèn xanh sáng lên, Phó Thâm xoay vô lăng, liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy gương mặt đầy nghi hoặc của Lâm Ôn, khóe môi hắn cong lên. \”Nên tôi quyết định sửa sai, làm theo kế hoạch ban đầu, đưa em đi xem phim.\”
\”Xem phim?\”
Đối với Lâm Ôn, người đã nhiều năm không có thời gian giải trí, địa điểm này thật sự quá xa lạ. Lần cuối cùng cậu vào rạp chiếu phim, có thể dùng từ \”hồi ức\” để miêu tả. Hơn nữa, địa điểm này lại do Phó Thâm nhắc tới, Lâm Ôn không hề nghĩ đến đáp án đúng là đi xem phim thư giãn, càng không nghĩ đến việc sẽ chuyển sang một câu chuyện yêu đương lãng mạn. Tất cả trong đầu cậu chỉ toàn là công việc: \”Đây có phải là địa điểm khảo sát của dự án đầu tư mới không ạ? Khách hàng hẹn lúc mấy giờ? Hay là ngài đi trước đi, tôi sẽ quay lại công ty lấy một chút tài liệu về dự án. Xin lỗi tiên sinh, dạo này công việc hơi nhiều, tôi vẫn chưa xem qua tài liệu dự án đầu tư liên quan đến rạp chiếu phim, nên không hiểu rõ tình hình, tôi…\”