Chương 27: Vũ điệu cuối cùng không mang theo toan tính
Khi James bị Giang Việt khuyên nhủ rời đi, cậu ta vẫn còn cắn miếng vỏ bánh tart trứng, khuôn mặt đầy vẻ bực bội. Nếu không nhờ Lâm Ôn đứng lên mỉm cười trả lời: \”Chúng ta là bạn mà, sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại,\” thì chuyện này chắc còn kéo dài một lúc lâu nữa.
Lâm Ôn thật lòng xem James là bạn, mặc dù ban đầu cậu tiếp cận đối phương với dụng ý riêng. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không phải người ích kỷ, lớn lên trong môi trường đầy lợi ích và mưu mô, nên vẫn giữ được sự chân thành. Dù có bị tổn thương tan nát, cậu vẫn luôn cố gắng hết sức để báo đáp những người đối xử tốt với mình.
Với Phó Thâm là như vậy, và với James – người sẵn lòng kết bạn và giúp đỡ cậu – cũng vậy.
Bị Hàn Tri dồn ép và khống chế suốt nhiều năm, Lâm Ôn đã sớm không tin rằng trên đời này còn có ai thật lòng thích mình. Trong mắt cậu, từ lâu, tình yêu đã trở thành một từ ngữ với những ý nghĩa xấu xa, mang đầy gai nhọn và máu me. Vì thế, dù có nghe ra ẩn ý trong lời nói của James, cậu cũng không để trong lòng.
Chỉ là cảm giác mới mẻ của một chàng trai trẻ ngây thơ.
Là phản ứng quá mức của hormone dưới tác động của cồn.
Lâm Ôn không để tâm, chỉ coi đối phương là bạn, thật lòng nói lời hy vọng sẽ gặp lại.
Nhưng hiển nhiên Phó Thâm không nghĩ như vậy.
Câu nói của Giang Việt vài tháng trước: \”Có lẽ hai người họ thật sự có tình cảm với nhau. Một mối lương duyên tốt đẹp như vậy, cậu đối với Lâm Ôn là lợi dụng, nhưng người ta lại là thật lòng\” vẫn văng vẳng trong đầu hắn, xoay mấy vòng khiến tâm trạng vốn điềm tĩnh của hắn rối tung như một mớ bòng bong. Phó Thâm ghét nhất là cảm giác mất kiểm soát này, thế là trong cơn bực dọc, hắn cầm ly rượu đầy bước ra ban công đón gió. Hắn chẳng buồn quay lại nhìn Lâm Ôn lấy một cái.
Lâm Ôn lập tức nhận ra sự khác thường của Phó Thâm, vội đi theo hỏi: \”Tiên sinh, có chuyện gì vậy?\”
\”Không có gì, chỉ là muốn tỉnh rượu thôi.\”
Phó Thâm đáp ngay, hoàn toàn bỏ qua sự thật rằng vừa rồi mình chưa uống giọt rượu nào. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua khuôn mặt đầy nghi hoặc của Lâm Ôn rồi thu lại ngay. Miệng thì nói muốn tỉnh rượu, nhưng hắn lại ngửa đầu uống cạn ly rượu, còn gọi phục vụ rót thêm một ly nữa.
Lâm Ôn tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Phó Thâm cúi xuống nhìn biểu cảm của cậu, liền quay mặt đi chỗ khác, nói với giọng lãnh đạm: \”Uống một ly rượu cũng cần phải ý kiến? Dạo này cậu thích can thiệp vào chuyện của tôi quá nhỉ?\”
Lâm Ôn nghĩ rằng Phó Thâm đang giận vì cậu tự ý uống rượu thay hắn, liền cúi đầu, mang theo chút ấm ức, lí nhí nói: \”Bị bệnh thì phải nghe lời bác sĩ chứ. Rõ ràng ngài là người đã nói như vậy vào tháng trước…\”
Khóe môi Phó Thâm theo phản xạ khẽ nhếch lên một chút vì giọng điệu oán trách của Lâm Ôn, nhưng ngay sau đó hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, che giấu đi nụ cười ấy.