Chiếm Hữu Đến Muộn – Mạc Tang Thất – Chương 72 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Chiếm Hữu Đến Muộn – Mạc Tang Thất - Chương 72

Chương 72:

Tối qua ầm ĩ đến nửa đêm, thường thì nếu vào giờ này mà đi ngủ, Diệp Nam Bạch sẽ có thể ngủ thẳng đến chiều mà không ai đánh thức. Tối qua cậu cũng ngủ rất ngon, nhưng cảm giác đói bụng quá mãnh liệt, khiến cậu phải tỉnh dậy vào lúc hơn 9 giờ sáng.

Cậu còn chưa kịp tỉnh hẳn, trong cơn mơ màng cảm thấy có một nguồn nhiệt áp vào lưng mình, cả người bị ôm chặt trong vòng tay.

Có người đang hôn lên vai cậu, từ vai hôn dọc theo cổ, để lại những nụ hôn nhẹ nhàng và dày đặc, động tác cẩn thận, mỗi lần hôn xong lại dừng lại nhìn cậu, như sợ sẽ làm cậu tỉnh dậy.

Cảm giác đói thúc đẩy cậu tỉnh lại, cậu mơ màng nhớ lại trước khi ngủ, Tần Hà đã cho cậu ăn gì đó, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là nước glucose.

Cảm nhận được lông mi người kia hơi động đậy, Tần Hà liền ngừng lại, nâng người lên nhìn cậu, “Em dậy rồi.”

Giọng anh vẫn còn mang vẻ mơ màng sau khi vừa tỉnh, khàn khàn và trầm thấp, dễ khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh khó quên tối qua.

Diệp Nam Bạch cảm thấy tai mình nóng bừng, để che giấu, cậu không mở mắt, xoay người ôm lấy Tần Hà, vùi mặt vào cổ anh, từ từ trả lời: “Ừm…”

Tần Hà không bỏ qua việc tai cậu dần ửng đỏ, nhưng không vạch trần, chỉ yên lặng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Anh có làm em tỉnh giấc không?”

“Không…” Cậu vừa lên tiếng lập tức im bặt.

Âm thanh này là sao vậy, không chỉ khàn khàn, mà còn lên giọng vào cuối câu, nghe như đang làm nũng, hoàn toàn không giống giọng bình thường của cậu.

Một lúc lâu cậu không nói thêm gì, cả người không động đậy, như thể lại ngủ thiếp đi vậy.

Tần Hà không nhịn được, bật cười, đưa tay che tai cậu, đồng thời ghé sát vào tai cậu nói: “Ngủ thêm chút nữa nhé?”

“Bé con.”

Diệp Nam Bạch ngừng một lúc, đột nhiên mở mắt ra.

Cách xưng hô này bị lòng bàn tay của Tần Hà che đi một phần âm thanh, nhưng vẫn rõ ràng hơn lúc cậu chưa tỉnh hẳn. Diệp Nam Bạch chợt nhớ lại, khi cậu chuẩn bị ngủ tối qua, Tần Hà cũng đã gọi cậu như vậy.

Diệp Nam Bạch nắm tay anh xuống, thử hỏi: “Tại sao… lại che tai em?”

Tần Hà lại đặt tay lên lưng cậu, cười nói: “Sợ em không thích nghe.”

Diệp Nam Bạch không trả lời, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, “Em…”

“Được rồi, anh biết rồi.” Tần Hà cắt ngang, “Em thích nghe, bé con.”

Cảm giác không cần phải nói ra mà vẫn bị đoán trúng tâm tư thật quá tuyệt, Diệp Nam Bạch không nhịn được, khóe môi cong lên, rồi lại vùi mặt vào cổ Tần Hà.

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Tần Hà vỗ lưng cậu.

“Em không muốn ngủ nữa.”

“Vậy anh gọi bữa sáng lên, em chắc là đói rồi.”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.