Chiếm Hữu Đến Muộn – Mạc Tang Thất – Chương 70: Mặc áo sơ mi của anh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Chiếm Hữu Đến Muộn – Mạc Tang Thất - Chương 70: Mặc áo sơ mi của anh

Chương 70:

Đêm qua đã mệt mỏi đến khuya, nhưng Hạ Quả vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Sáu rưỡi sáng, bên ngoài đã sáng tỏ, Hạ Quả nheo mắt nhìn tia sáng lọt qua khe rèm, buồn ngủ quay đầu sang phía bên kia. Nhìn chằm chằm vào vị trí trống bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng y cũng tỉnh táo ngồi dậy.

Diệp Nam Bạch đâu rồi?

Tối qua, cậu nói muốn ra sân bay, nhưng y đã giữ lại, chỉ khi Diệp Nam Bạch ngủ say y mới yên tâm đi ngủ… sao lại dậy sớm thế này?

Hạ Quả lê đôi dép ra khỏi phòng, chỉ thấy không gian bị rèm che, ánh sáng mờ mờ, ngoài chiếc ghế sofa có Hàn Phong Hứa đang ngủ say, trong nhà không có một chút động tĩnh nào.

Không phải đã đi rồi chứ? Hạ Quả thở dài trong lòng, rồi bất chợt nhận ra chiếc chăn trên người Hàn Phong Hứa không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Không nghĩ ngợi nhiều, y lặng lẽ lại gần, nắm lấy góc chăn đã rơi, chỉnh lại, kéo đến ngực của anh ta rồi mới định quay lại phòng.

Nhưng không ngờ, ngay khi y vừa quay người, tay liền bị nắm chặt, sau đó một lực mạnh kéo y xuống. Hạ Quả chưa kịp phản ứng, liền ngã vào vòng tay ấm áp.

Đôi tay ấy ôm y thật chặt, kéo chăn che kín người y.

Hạ Quả ngây người trong một lúc, dùng tay đẩy ra muốn thoát khỏi, nhưng phát hiện càng dùng sức thì càng bị giữ chặt, cuối cùng đành bỏ cuộc, cắn nhẹ vào vai Hàn Phong Hứa.

Hàn Phong Hứa ậm ừ một tiếng, nhưng lực tay vẫn không giảm.

Hạ Quả cũng không cắn mạnh… Hạ Quả nghĩ, sợ làm người ta bị đau, y liền buông ra, giọng khẽ nói: “Thả tôi ra…”

Hàn Phong Hứa càng siết chặt cơ thể y, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: “Để tôi ôm một lúc.”

Hạ Quả im lặng. Tối qua, Hàn Phong Hứa lại một lần nữa cứu y, không ai biết được lúc nhận được điện thoại của Hàn Phong Hứa, khi y bước vào và được ôm vào lòng, y cảm thấy yên tâm đến mức nào.

Nhưng nghĩ đến, Hạ Quả vẫn nói: “Tôi phải đi hỏi xem Nam Bạch đi đâu rồi.”

Hàn Phong Hứa vẫn nhắm mắt: “Không cần hỏi, cậu ấy năm giờ rưỡi đã đi rồi.”

“Sao anh biết? Đi tìm Tần Hà ư?”

“Giấc ngủ của tôi nông.” Hàn Phong Hứa nói, “Cậu ấy đi tìm Tần Hà, còn dặn tôi mấy ngày này ở lại đây với em.”

Hạ Quả: “…Nói dối.”

“Không tin thì tự em hỏi cậu ấy đi.” Hàn Phong Hứa như cười cười, nhưng giọng nghe không rõ ràng, “Một lát nữa sẽ có người mang đồ đến cho tôi, dù em tin hay không, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại đây.”

“…” Hạ Quả ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi không mời anh.”

Hàn Phong Hứa đã đoán trước câu này, không vội không chậm đáp lại: “Vậy tôi đành ngủ ở hành lang vậy.”

Hạ Quả ngập ngừng một lúc mới thốt ra một câu: “…Tùy anh.”

Chuyến bay sớm nhất đến M quốc phải đợi đến hơn bảy giờ, trừ khi có chuyện xảy ra đột ngột, Diệp Nam Bạch lần đầu tiên cảm nhận được từng giây dài như năm tháng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.