Chương 3
“Ừ.” Tần Hà đầy mặt không kiên nhẫn, \”Sau đó thì sao?\”
Này không phải lần đầu tiên anh nghe Kỳ Úc nói những lời này.
Kỳ Úc mới vừa cùng Diệp Nam Bạch ở bên nhau, gặp anh, câu đầu tiên cậu ta nói chính là cái này, anh khi đó cũng hỏi một câu \”Sau đó thì sao?\”
Sau đó, Kỳ Úc tự mãn đắc ý, khiến anh phải từ bỏ những tâm tư đối với Diệp Nam Bạch. Cậu ta cảnh cáo anh không được hành động lố bịch trước mặt Diệp Nam Bạch. Mỗi lời nói đều tràn ngập niềm vui của người chiến thắng.
Tần Hà lúc đó không hiểu tại sao Diệp Nam Bạch lại có nhiều người theo đuổi như vậy, còn Kỳ Úc thì lại chỉ làm ra vẻ trước mặt anh. Giờ đây, Tần Hà cũng không hiểu vì sao Kỳ Úc lại có thể rảnh rỗi mà ngồi đây tán gẫu với anh như vậy.
Phản ứng của Diệp Nam Bạch vừa rồi thật kỳ lạ, giọng nói nhẹ bẫng, bước đi loạng choạng, hoàn toàn khác biệt so với lúc mua bánh ngọt.
Tần Hà nghĩ rằng Kỳ Úc đã nhận ra nên định đi theo sau, anh cố ý giảm tốc độ để phía đi sau. Anh thật sự không yên tâm.
Chỉ cần đứng từ xa nhìn là được, ít nhất là chắc chắn Diệp Nam Bạch không sao.
Không ngờ Kỳ Úc lại dừng lại. So với Diệp Nam Bạch, hình như cậu ta lại quan tâm đến việc ngăn cản một người ngoài cuộc như anh hơn.
Vì vậy, nếu Kỳ Úc không đi, thì để anh, một người ngoài cuộc, đi thay vậy.
Chưa đợi Kỳ Úc trả lời, Tần Hà lướt qua cậu ta.
Nhưng Kỳ Úc lại chắn đường anh lần nữa: \”Còn gì nữa, còn gì nữa? Một học sinh xuất sắc của Ngô Đại mà cần tôi nhắc nhở anh không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác à?\”
\”Và này, anh định đi đâu? Ngô Đại ở đằng kia, sao lại đi về phía Hoài Đại? Bị tôi bắt gặp đang theo dõi bạn trai của tôi, giờ lại muốn làm phiền cậu ấy à?\”
Tần Hà không nghe hết câu nói của cậu ta, vì toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào bóng dáng Diệp Nam Bạch đang ngày càng xa.
Anh thấy Diệp Nam Bạch nói gì đó với một chiếc xe đậu bên đường, rồi quay lại Hoài Đại, bước đi nhanh hơn, nhưng lại càng thêm cứng nhắc.
Cuối cùng, anh không nhịn được, đẩy Kỳ Úc một cái: \”Cậu có bệnh sao, không nhìn ra Diệp Nam Bạch không ổn à, cậu làm bạn trai của cậu ấy như thế này?\”
Tần Hà cao hơn Kỳ Úc một cái đầu, cú đẩy này khá mạnh, Kỳ Úc bị đẩy ngẩn ra, khi cậu ta lấy lại tinh thần thì Tần Hà đã đi xa. Cậu ta suy nghĩ lại phản ứng của Diệp Nam Bạch, đúng là có chút không ổn.
Phản ứng đó giống như khi cậu ấy mắc chứng sợ tiếp xúc thân mật vậy.
Chỉ là trước đây chỉ khi mình muốn ôm cậu ấy, Diệp Nam Bạch mới có phản ứng như thế, Kỳ Úc không ngờ lần này chỉ chạm nhẹ một cái mà cậu ấy đã phản ứng mạnh như vậy.
Cái bệnh \”sợ tiếp xúc thân mật\” kia thật chẳng ra gì.
Nếu không phải vì cái bệnh quái quỷ đó, thì cậu ta đã không mơ hồ đến mức…