Mặc dù Trần Phi Vũ đã khuyên cậu rất nhiều, thế nhưng Hoắc Minh Hi vẫn một mực cho rằng chẳng có gì cần phải nghĩ lại.
Chẳng lẽ tình cảm của cậu mà cậu không hiểu sao? Cậu có thích anh hay không không lẽ cậu không tự cảm nhận được?
… Nhưng khoảng thời gian này thật sự rất ngại. Cậu không biết làm thế nào để có thể nhìn Kim Minh Thành một cách bình thường được nữa, lúc cả hai cùng ở nhà, ăn cơm rửa chén xong là cậu trốn mất mật.
\”Mày không thể làm vậy được.\” Trần Phi Vũ bất lực thở dài, bữa giờ hình như cậu ấy đã thở dài hơi nhiều rồi đó, sắp già đến nơi vì thằng bạn ngu ngơ này rồi, \”Với lại, chắc gì là ổng thích mày? Ổng có nói ổng thích mày chưa?\”
\”Anh ta định hôn tao mà!\” Hoắc Minh Hi phản bác, \”Không thích thì ai đi hôn làm gì!?\”
\”Lỡ ổng là fuckboy thì sao. Mày có biết ổng ở ngoài đường như thế nào không? Có thể lúc đó mày làm vậy ổng thấy hứng lên nên ổng mới sấn tới. Chỉ có mày xoắn xuýt lên vì nụ hôn hụt ấy thôi chứ có khi ổng đã làm tới đâu với người khác rồi đó đồ ngốc.\”
Em xin lỗi anh Kim Minh Thành, em xin lỗi anh Kim Minh Thành, em xin lỗi anh Kim Minh Thành! Em biết là anh không có như vậy đâu, hu hu!
Hoắc Minh Hi muốn nói lại, thế nhưng cậu ngẫm nghĩ thấy cũng hợp lý. Đúng là cậu không biết khi ở ngoài anh là một người như thế nào, anh đẹp trai, tài giỏi, nếu vậy chắc chắn sẽ không thiếu người vây quanh anh. Và anh có thể cũng sẽ đáp lại bọn họ.
\”… Nhưng… nhưng anh ta lúc nào cũng dính lấy tao mà…\”
\”Mày thấy vậy thôi.\” Trần Phi Vũ khoanh tay nói, \”Thế cho nên, đừng có tập trung quá vào chuyện ổng thích mày nữa, bản thân mày phải nghĩ cho kĩ mày có thích ổng không, lỡ mà có là fuckboy thật thì còn dứt ra sớm.\”
___
Dạo gần đây công việc có hơi bận rộn nên Kim Minh Thành đi sớm về trễ, thoắt cái đã gần nửa tháng anh và cậu hầu như không có bữa cơm nào cùng nhau. Thế nhưng lòng anh lại vì vậy mà nhẹ nhõm, bởi anh biết, có lẽ cậu cũng không muốn gặp anh đâu.
Hôm nay cũng như thường lệ, lúc anh về đến nhà thì đã là gần mười một giờ đêm. Anh bị khách hàng kéo đi uống, mãi mới thoát ra để về được. Lúc này đầu óc Kim Minh Thành đã choáng lắm rồi, anh cố gắng đi thật khẽ tránh làm ảnh hưởng đến cậu, vào bếp tìm nước uống.
Căn bếp chìm trong bóng tối, Kim Minh Thành cũng chẳng buồn bật đèn, đang loay hoay rót nước, khứu giác nhạy cảm bỗng truyền đến mùi đồ ăn quen thuộc làm anh ngạc nhiên. Anh lấy điện thoại mở đèn pin ra soi, lại bất ngờ trông thấy trên bàn có một bàn đồ ăn đang được bọc lại rất cẩn thận. Ở trên lớp màng bọc của một món có tờ giấy ghi chú.
[Anh về thì ăn cái này đi, đừng gọi đồ ăn ngoài nữa.]
Nét chữ rất xinh đẹp, giống hệt như người đã viết nên chúng.
Kim Minh Thành ngắm nhìn dòng ghi chú, trong lòng như có một dòng suối ấm áp ngọt ngào chảy qua. Vốn anh đã định không ăn gì mà đi ngủ luôn, nhưng cuối cùng, bóng dáng ấy lại đang cặm cụi hâm nóng đồ ăn trong bếp. Có lẽ vì đã khá lâu không được ăn món cậu nấu nên anh rất háo hức.