Mình dừng lại nha?
——————————
Nhã Khanh lại cười, tâm trạng này thật sự bất ổn. Khánh Quỳnh lại cứ nhìn ra phía xa kia như tìm kiếm hy vọng gì đó.
– 8 năm qua như trò đùa thôi đúng không chị? Do em cố chấp quá nhiều rồi, đúng không?
– Không, do bản thân chị thôi. Em đã phải chịu đựng mọi thứ vì chị. Tất cả bởi vì chị quá ích kỷ.
Nhã Khanh khóc, hai người nhìn nhau nhưng trong mắt Khánh Quỳnh bây giờ chỉ là một vực sâu không hề thấy đáy. Những giọt nước mắt của em cũng chẳng hiểu là để làm gì. Con bé đấm mạnh vào ngực chị, nơi mà em đã từng tìm kiếm sự ấm áp và cả sự che chở.
– Chị là đồ tồi, 8 năm qua rồi, chị nói dừng là dừng sao? Chị đã hứa với em rất nhiều, rất nhiều. Chị quên hết rồi đúng không? Sao chị buông ra câu nói đó dễ dàng đến thế hả? Người cuối cùng bị tổn thương vẫn luôn là em. Chị đúng là kẻ ích kỷ.
– Đúng, em nói đúng rồi đó. Chị là người không ra gì. Chị không thể nào cho em hạnh phúc được. Bên chị, em chỉ thiệt thòi mà thoi. Dừng lại đi em, trước khi chúng ta quá muộn.
Khánh Quỳnh nắm lấy đôi tay nhỏ ấy, chị hét lên. Trong đầu chị bây giờ là một mớ hỗn độn. Ngay chính bản thân chị còn không hiểu nỗi mình thì ai sẽ hiểu đây?
– Đối với em đã muộn lắm rồi. Em quá muộn khi em yêu chị quá nhiều như chìm xuống vũng lầy không lên được vậy. Để rồi bây giờ chị bóp nghẹt em, em không thở nổi, thật sự không thở nổi.
Nhã Khanh cũng hét lên, em là đang điên lên đi được. Con bé giằng mạnh tay lại. Em đè Khánh Quỳnh vào vách tường. Chị sững người, giây sau liền bị con bé cưỡng hôn đến điên dại.
– Em làm cái gì vậy chứ? Hức…
Khánh Quỳnh quỵ xuống đất, chị khóc rất nhiều, rất nhiều. Nhã Khanh ôm lấy chị, con bé biết là chị nhất thời kích động thôi, sau đêm nay sẽ khác mà.
– Hai đứa làm cái gì ngoài này vậy? Khuya lắm rồi, trên tầng cao, gió mái lạnh rồi bệnh nữa. Một đứa trong kia chưa đủ hay sao, còn Nhã Khanh nữa, mới khỏi bệnh đó. – mẹ chị nghe ồn ào nãy giờ, đang ngủ cứ tưởng mớ mà sao ồn quá nên đành thức dậy đi tìm xem đứa nào.
Nhã Khanh đỡ Khánh Quỳnh đứng lên. Tóc tai, đầu cổ chị rối bời như mới đi đấm nhau về. Con bé vuốt vuốt lưng chị trấn an khiến dì cũng phải lắc đầu.
– Đi vô trong ngủ đi, sáng mai dì nói chuyện với ba đứa.
– Dạ.
Dì quay lưng đi, để lại hai đứa nhỏ đang ủ dột kia. Nhã Khanh nhìn lên phía trên, ánh mắt người kia cũng đang nhìn xuống em.
– Em đi ngủ trước.
Nhã Khanh buông Khánh Quỳnh ra, em vội bước đi thì bị con người kia nắm lấy tay.