Sáng ngày tiếp theo, hai người đi biển chụp ảnh. Chị với nó biết bơi nhưng sợ biển. Trong tư tưởng hai người, không thấy đáy, không biết dưới đó có gì thì không xuống.
Hai người chụp ảnh đã đời, bãi biển hôm nay mát, trời trong, nắng đẹp còn thêm ít người nên chơi đã biết bao. Khách sạn gần biển tầm hơn 800m một tẹo nên vừa đi bộ vừa nói chuyện là tuyệt nhất. Chị nắm tay nó dung dăng trên con đường trải ngập hoa vàng dưới ánh sáng chói lọi. Gió thổi vào từng nhánh cây xào xạc, dòng người cứ thế hối hả lao đi trên đường mặc cho bên hè, những người đi bộ vẫn cứ thong dong.
– Chị ơi, em nói này này.
– Hửm sao?
– Sau này già, mình mua nhà ở đây đi.
*Bóc*
– Ây da đau… – em ôm trán xoa xoa
– Mới tí tuổi đầu đã nghĩ già. Cơ mà ở đâu cũng được, ở cùng nhau là được hahaa.
– Hứ người ta lớn rồi, có còn nhỏ gì đâu. – em trề môi
– Ừ lớn lắm, nhỏ hơn chị hẳn 10 tuổi. Lo ăn lo học đi, lo chơi đi. Bớt nghĩ tào lao giùm tui đi bà cụ non.
– Dạ dạ dạ.
– Nè, chị có biết tiệm bánh gần đây, em ăn không?
– Em… – con bé há họng mới nói được một từ liền bị chị đưa tay chặn họng lại.
– Ăn chứ gì, nhìn con mắt bừng sáng là biết rồi.
– Aaa… chị đúng là không chọc em một ngày không phải là chị mà.
– hahaaaa…
Chị cõng em lên lưng, đi về phía trước. Tuổi tác không phải rào cản với một người thể thao như Khánh Quỳnh. 38 tuổi, một độ tuổi vẫn còn trẻ và đầy sức sống và nhất là khi có em trong đời.
Đến tiệm bánh, người xếp hàng vẫn đông như mọi khi nhưng không đợi lâu như hồi trước. Trước đây, lúc chị còn đi học, tiệm này đông đến nỗi xếp hàng dài gần mấy mét nhưng giờ có giao hàng nhanh, tình trạng cũng đỡ hơn rồi.
Xếp hàng một lúc tầm 20 phút, cuối cùng cũng có bánh. Cái bánh thơm nức, hơi nóng vẫn còn bay lên và bày trí bắt mắt, thảo nào tiệm đông. Chị với em sang đường, có một công viên ở đấy.
Công viên bày trí rất đẹp, ở giữa là một hồ hoa sen, có đèn sáng về đêm. Trong hồ thả cá nhỏ bơi tung tăng trông vui mắt hẳn. Xung quanh khuôn viên có nhiều nhà chòi với mái cao, không có vách và chỉ được chống bằng 4 trụ, bên trong đầy đủ bàn ghế, thoáng mát. Chị với nó vào chỗ gần hồ để ngắm cá.
Chị bẻ một miếng bánh đưa lên miệng em. Con bé cười giả trân rồi ăn lấy. Em cũng bẻ lại một miếng đưa cho chị.
– Aa… thả thả…
Con bé được dịp trả thù nên cắn miếng bánh, sẵn tiện cắn luôn tay chị. Chị la oai oái, liếc xéo nó một phát.
– Về khách sạn biết tay chị.
– Hoi… hoi mò… Chị lấy lần đầu của em, em còn chưa tính sổ với chị. Hôm qua mém tí em đi hết nỗi, thọc cái gì sâu vậy không biết còn để trong đó luôn nữa chứ.