Chị Sẽ Mãi Yêu Em – 27. Làm càn (1) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 4 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

Chị Sẽ Mãi Yêu Em - 27. Làm càn (1)

  Lần trước, sự việc người họ hàng xảy ra, chị đã cảnh cáo nó tuy vừa đùa vừa thật nhưng chị có nói nó không được bốc đồng thế nữa rồi thế mà nó vẫn là chưa sửa được. Đến hôm nay, đi học ngay trong tiết Khánh Quỳnh, nó lại làm chuyện ngu ngốc đến nỗi chị không thể nhắm mắt cho qua với nó thêm lần nào nữa.

Tiết học diễn ra như thường ngày, nhóm nó gồm 6 đứa, lúc nào cũng ngồi tụm một góc. Chị có biết chứ nhưng cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì và lúc vào trường cũng không thể hiện cho người ngoài biết mối quan hệ với nó. Nói là thế nhưng chị luôn âm thầm theo dõi nó sát sao nhất, nghiêm khắc nhất để nó nên người. Trong lớp, nhóm nó có xích mích với một nhóm khác chỉ có 3 người thôi nhưng lại sân si không ai bằng. Nhóm nó thuộc dạng không quan tâm nhưng bên kia cứ chọt mũi vào khiến cho \”cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng\”.

Đỉnh điểm của sự đáng ghét lại diễn ra ngay tiết học của chị. Con nhỏ đáng ghét nhất của nhóm đáng ghét nhất ấy, không biết vô tình hay cố ý mà lại tạt hết cả chai nước lên người Nhã Khanh. Tuy em né được nhưng cũng ướt một phần rồi.

– M cố tình đúng không? Không thấy đường hả? – Nhã Khanh gân cổ lên cãi nhau.

– Thứ đấy, em đôi co làm gì, Khanh! – một chị trong nhóm nó cố can ngăn nhưng bên kia đâu có vừa mà đáp lại.

– Này, đường là của chung. Đi cứ nhìn đâu đâu, bị hất nước trúng tí làm gì căng. Bình thường chắc đi mặt cứ nghênh nghênh nên có thấy ai đâu, đi trúng chỗ người ta thì lại cãi cố.

– Im mồm đi, thứ lẽo mép như m thì coi chừng đấy. – mấy anh chị trong nhóm nó đã can ra, nó cũng đi vào phía trong. Còn nhỏ đấy bị mấy chị nạt lại vài câu nên quê lại cố tình hất hết phần nước còn lại lên người nhóm nó.

Con bé nóng nảy, ngay lúc chị bước tới cửa lớp, cảnh tượng em tát con nhỏ ấy đi ngay vào mắt chị.

– Nhã Khanh! – chị lớn tiếng la tên nó, nét mặt vô cùng giận dữ.

– Chị… – tay nó vừa run sau cú tát vào mặt người ta, vừa run vì chị xuất hiện với nét mặt ấy.

– Cô… – con nhỏ ấy cũng rụt cả người lại khi thấy chị, miệng lấp bấp chẳng nói nên lời.

– Hai em cuối giờ, xuống phòng tôi nói chuyện.

Tiết học bình thường dài đằng đẳng nhưng nay sao chóng vánh quá. Cả lớp cũng chẳng ai nói tiếng gì, khác hẳn sự ồn ào thường khi. Nhã Khanh, cả tiết học chẳng dám ngước lên nhìn chị lấy một khắc. Trong mắt em, dường như đã dâng lên hàng nước chuẩn bị tuân ra. Tay em toát mồ hôi, mặt lo lắng thấy rõ. Chị thì khác, nét mặt từ lúc chứng kiến em tát người khác đến tận khi vào tiết chưa lúc nào giãn ra. Chị chăm chú nhìn nó và cũng nhận ra em đang sợ lắm nên chẳng dám nhìn về phía mình. Khánh Quỳnh cứ nhịp nhịp tay trên bàn, đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thế rồi tiếng chuông điện cũng vang lên. Tiết học cuối trong ngày đã kết thúc. Sinh viên đang ra về, cũng là lúc chị, nó và con nhỏ ấy bắt đầu căng thẳng trong phòng riêng của chị. Hai con người đứng xếp re, khoanh tay, cúi đầu, hướng mặt về phía chị. Chị ngồi im hồi lâu rồi mới lên tiếng:

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.