Em ngoan ngoãn bước tới, chân run run đi không vững. Chị xoay người em ngang lại, cây thước vừa tầm mông, con bé nhắm thít mắt, hai tay nó khoanh lại nhưng bàn tay em đang bấu víu vào sau áo. Cây thước đánh nhẹ nhẹ lên giữa mông, một cảm giác ớn lạnh làm Nhã Khanh muốn khuỵu xuống.
– Sợ chị đánh đòn tới vậy hả? – Mẫn Vy nhìn hai tay em bấu áo trong khi chị nhịp nhịp cây thước thì khựng lại. Chị cũng chẳng định phạt nó roi nào đâu vì lý do gì thì chị không biết. Có lẽ là do nhìn thấy nó sợ nên chị không nỡ vì từ bé chị đã cưng nó nhất nhà rồi.
– Chị… hic… dạ… hic…- nước mắt em ướt nhoè hai bên má. Con nhỏ lấy tay lau nước mắt rồi thỏ thẻ đáp chị.
– Chị không cấm uống bia. Em lớn rồi em tự lo cho mình được, những thứ đó cũng không nên uống nhiều đâu biết không? – chị xoay người nó lại thẳng mặt mình mà nói.
– Dạ. Em biết rồi, tại có bạn bè nên em uống 1 lon thôi, em sợ chị la nên em nói dối. Em xin lỗi chị. – giọng em run như ai đó vừa vận động xong thở không ra hơi vậy.
– Từ lúc chị phạt đòn em, giờ em nói dối chị rồi đúng không? Tại sao phải nói dối chị, chị có nói cấm em uống đâu? – Mẫn Vy khóc.
– Từ nhỏ tới giờ chuyện gì em cũng nói chị nghe dù em biết sẽ bị la. Có phải do cách chị dạy em làm em sợ nên sinh ra nói dối chị đúng không?
Em lắc đầu, chỉ biết khóc với khóc. Nó thấy chị khóc, sự ân hận trong lòng nó càng lớn hơn. Con bé quỳ xuống lau nước mắt cho chị, Mẫn Vy ôm đứa bé vào lòng, từng giọt nước mắt của chị rớt lên tóc nó. Con bé cũng khóc ướt áo chị rồi.
– Chị, em xin lỗi mà. Em không cố ý làm chị buồn đâu.
Nhã Khanh nức nở trong lòng chị. Em vốn không phải một người suy nghĩ nhiều, em chưa từng nghĩ những lời em nói khi nãy làm chị mình đau tới vậy. Đúng là em sợ đau, em sợ khi cây roi đánh xuống nhưng em biết em sai, Nhã Khanh từ lâu cũng đã chấp nhận điều đó trong cuộc sống nhưng nó không làm quen được cảm giác nằm đó chịu từng roi đánh vào mông đau nhói.
– Em sợ thì từ giờ chị không phạt đòn em nữa. Hứa với chị không được nói dối nữa biết không? – giọng nói nhẹ nhàng ấy của Mẫn Vy lại làm em thấy mình nặng tội hơn.
Khánh Quỳnh ngồi bên ngoài, từ nãy giờ không nghe tiếng động gì, chị cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì mà lâu thế nên đứng ngồi không yên. Mẫn Vy trong này cũng đang phải đối mặt với những khó khăn trong đời chị, chị không muốn mọi thứ cứ nặng nề thế này.
– Chị biết em lớn rồi, em có cuộc sống của em. Chị không thể ép em theo lối sống ngày xưa được hay la rầy em như còn bé. Có lẽ chị đã không biết cách đối xử khéo léo với em làm em sợ tới vậy. Chị xin lỗi! – chị nâng mặt nó lên lau nước mắt. Em nghe chị nói vậy thì khóc càng lúc càng to.
– Chị… chị đừng vậy mà chị.
Mẫn Vy kéo em đứng lên, chị xoa đầu nó rồi bỏ ra ngoài. Em nắm tay chị nhưng chị gỡ tay ra, con bé ngồi xụp xuống mà khóc. Khánh Quỳnh nghe tiếng nó nức nở trong kia, Mẫn Vy mắt cũng đỏ hoe thì vội ngăn Vy lại.


