– Bác, con xin Bác được không?
– Đưa cây roi đây Khanh, để Bác dạy nó.
Nhã Khanh manh động rị vũ khí từ tay mẹ chị. Mặc dù ở đây có nó, có cả Mẫn Vy, mẹ chị vẫn quyết dạy đứa con này, quê quá mà, chị nằm im không nói gì.
– Vậy tụi con ra ngoài nha bác, Quỳnh nó biết lỗi rồi, bác từ từ có gì nói sau. – Mẫn Vy thấy căng quá nên xen vào nhưng rồi cũng chẳng được gì.
– Hai đứa đứng đó, để nó biết quê, nhớ cho lâu, mai mốt không hành xử vậy nữa. – chị Vy kéo Khanh lui lại, con bé vẫn muốn xin xỏ nhưng Mẫn Vy lắc đầu ra hiệu nó im lặng.
Chát… chát… chát… chát… chát… hic… x 2
Chát… A… chát… hic… chát… chát… chát… hic… x 2
20 roi trôi qua, Khánh Quỳnh vẫn cúi gầm mặt, tay bấu chặt cái gối, khóc không thôi. Tay mẹ chị vẫn đánh đều đều, từng roi nhắm thẳng mông mà đánh. Nhã Khanh khóc theo, dù cho Mẫn Vy ôm vào lòng không cho nó nhìn.
Chát… mẹ… chát…
Aa… chát… chát… chát… hic…
– Mẹ… ơi… Aa… đ.. a…au… – chị khóc nấc lên, quần vẫn còn đó những nãy giờ gần 40 roi rồi. Đau thấu xương! Người chị cong co trên nệm, tay cáu đến nỗi rách cả bao gối. Máu thấm ra trên quần luôn rồi nhưng mẹ chị vẫn không dừng lại.
Bà chỉ cần nghĩ đến con mình là một bác sĩ mà lại hành động như vậy. Người nó tổn thương còn chính là người nó yêu, bà càng nặng tay hơn. Đứa con gái này đang đau đớn lắm rồi nhưng không dám rời vị trí. Đó giờ bị mẹ phạt, chị chưa một lần dám chống đối vì biết mình sai.
– Sao con đánh em, không nghĩ nó đau?
Chát… hả… chát… hả… hicc…
Chát… Aaa… hic… chát… chát… hic… ummmm…
– Mẹ, con xin lỗi…
Giọng chị nghẹn ứ, giờ chị mới biết, cái đau này khó chịu đến cỡ nào. Đến roi thứ 40 rồi, nước mắt chị tuôn dài, mồ hôi cũng đổ đầy lưng áo. Thở cũng chẳng ra hơi.
– Người con cần xin lỗi không phải là mẹ. Khánh Quỳnh, quỳ dậy.
Chị gượng dậy, một tay chống giường, một tay ôm mông. Nhỏ giờ chị cũng chưa từng ăn đau đến vậy. Cũng đã 30 hơn rồi, đối với mẹ, chị vẫn là đứa trẻ thôi. Nhưng có bạn ở đây, không biết chui đâu trốn mới vừa. Đau quá quên cả sỉ diện.
– Tay này để khám bệnh chứ không phải để con phạt em nó đến nổi nhập viện, hiểu chưa? Xoè tay ra, mẹ khẽ 10 roi, mỗi khi phạt em, nhớ trận đòn hôm nay nghe không?
– Dạ… hức… d… ạ.. hức… con… ngh… nghe…
Giờ thì Khánh Quỳnh mới biết là đau đến vậy, Mẫn Vy nghe con bạn khóc đến nói không thành tiếng cũng đau nhói đi được. Bé Khanh cũng muốn vùng khỏi tay chị Vy lắm rồi nhưng chị giữ nó cứng quá, không vùng ra nổi.
Khánh Quỳnh nhìn mẹ, hai mắt ướt nhoè, từ từ xoè tay ra. Đó giờ mẹ chỉ cho mông chị ăn đau đúng 1 lần nhưng khẽ tay thì nhiều, mỗi lần chị làm sai nhiều liền bị khẽ cho nhớ chứ Khánh Quỳnh ngày còn bé lỳ lắm, la có khi còn cãi cố lại. Chị nhớ những lần đó, tay vô thức chà vào nhau. Nhưng rồi cũng phải nhắm mắt, chìa tay ra…