Khi Khương Duệ hay tin bảo bảo biến mất liền tức tốc đến bệnh viện. Chỉ mất mười phút cô đã có mặt tại phòng của nàng, nhìn thấy nàng ngất xĩu nằm trên giường và quản gia thuật lại mọi chuyện cô bắt đầu không thể kìm chế cơn tức giận.
Dù cho là bất kỳ ai đi chăng nữa nhưng dám làm hại đến vợ con cô thì đều phải xuống địa ngục hết.
Cô dặn dò thêm vài vệ sĩ canh bên ngoài và hộ lý đến chăm sóc cho nàng. Tránh tình trạng nàng kích động thêm.
Sau đó Khương Duệ đến phòng giám sát xem camera, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn lén lén lút lút vào bế bảo bảo ra khỏi bệnh viện gân xanh cô liền nổi lên hết. Nhìn thân ảnh kia cô liền có thể đoán ngay ra là ai làm.
Khương Duệ phân phó cấp dưới lùng soát toàn thành phố và cấm người đó xuất cảnh bằng mọi hình thức.
\”Tích Tư Điềm hôm nay nợ cũ thù mới tôi sẽ tính với cô một lần cả gốc lẫn lãi. Khi bắt được người nhất định phải còn sống, không thể để cô ta chết dễ dàng được.\” – Khương Duệ nắm chặt tay nói.
– ———
Ngồi trên xe taxi ôm bảo bảo Tích Tư Điềm chỉ hận không thể lập tức bóp chết nó vì nó là nghiệt chủng do tiện nhân Tích Tiểu Mỹ sinh ra. Từ trước đến giờ mọi thứ tốt đẹp đều đến với nàng nên ả không cam tâm chấp nhận, ả phải cướp cho bằng hết.
Đã một ngày một đêm không tìm thấy bảo bảo, nàng cứ ngồi thẩn thờ bên nôi của con. Cơm không ăn đến nước cũng không chịu uống, nàng chỉ mới sinh có mấy ngày thể chất rất yếu còn gặp phải cú sốc lớn như vậy chỉ sợ là nàng sẽ không thể vượt qua nổi.
Dù Khương Duệ có dỗ có trấn an bao nhiêu thì đôi mắt nàng vẫn cứ vô hồn ngồi nhìn chiếc nôi. Nàng không khóc, chính vì vậy càng làm cô lo lắng hơn nếu cứ như vậy cnangf nhất định sẽ rơi vào trầm cảm.
– ——
Ông trời cuối cùng cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của nàng và cô.
Qua đến ngày thứ hai người của Khương Duệ đã tìm được nơi Tích Tư Điềm lẫn trốn.
Khương Duệ lập tức đích thân dẫn người đi cứu bảo bảo, khi nàng hay tin một mực đòi đi theo. Nhìn nàng tiều tụy cô không đành lòng nhưng biết không thể từ chối nên đã đưa nàng theo.
Đến nơi là một chung cư cũ nát, con nàng bây giờ ra sao rồi nó có được uống sữa không, có ngủ ngon giấc hay không. Đau đớn ngoài cơ thể sao bằng trong lòng được, nàng vội đẩy cửa bước ra nhưng Khương Duệ đã nhanh tay ẫm nàng đi lên.
Tích Tư Điềm phát giác có điểm khác thường biết không thể xuống lầu chạy trốn nên lập tức bế bảo bảo chạy thẳng lên sân thượng. Bị đoàn người của Khương gia bao vây Tích Tư Điềm trở nên quẩn bách giơ bảo bảo đang không ngừng khóc lên cao.
\”Tụi bây dám bước qua đây tao liền ném nó xuống, cùng lắm thì chết chung thôi.\”
\”Nó chỉ là một đứa bé vô tội, có chết thì để tôi chết thay nó. Xin chị thả nó ra đi.\” – nàng nức nở van xin.
\”Mày câm miệng cho tao. Tao như bây giờ là nhờ tiện nhân như mày ban cho, vốn dĩ tao mới là đại tiểu thư Tích gia sống trong nhung lụa nhưng từ nhỏ phải cùng mẹ tao ở cái nơi bần hèn đến mức sắp chết đói Tích Kỳ mới cho người đón về. Đến khi lớn lên lại không xinh đẹp như mày bao nhiêu người vây lấy, lúc đã sắp làm được Khương phu nhân người người ngưỡng mộ lại là mày nói cướp liền cướp. Bây giờ tao thê thảm đến mức gái điếm còn không bằng cả ngày phải ăn đồ thừa canh cặn được bố thí đều không phải do mày mà ra hay sao.\”