Cả Tích gia thấy danh thiếp liền xanh mặt còn Tích Tư Điềm nảy giờ đang kiềm chế liền nổi điên xông vào muốn đánh nàng.
\”Con tiện nhân này, mày là con điếm dám dụ dỗ vợ tao. Tao đánh chết tiện nhân như mày.\”
Tích Tư Điềm lao tới muốn tát vào mặt nàng nhưng bị nàng nắm tay lại sau đó… chát… cú phản đòn khá bất ngờ khiến ả ta ngã xuống đất ngồi ôm mặt, tâm thái vẫn chưa hết bàng hoàng nàng vậy mà dám phản kháng còn dám đánh lại ả ta nữa.
\”Con tiện nhân này mày dám đánh con tao, thứ con hoang dơ bẩn kia tao không để yên cho mày đâu.\” – Mẹ kế của nàng như nổi điên.
\”Sao tôi không dám chứ, bao nhiêu năm qua tôi bị các người ức hiếp đủ lắm rồi. Bà mới chính là tiện nhân giành chồng của mẹ tôi còn chị ta mới là đứa con hoang ngoài giá thú. Tôi sao lại không có tư cách trong ngôi nhà của mình chứ, các người cứ thương lượng sớm ngày trả lại cổ phần cho tôi nếu không đợi mà ra đường ở nhé, bye cả nhà.\”
Nàng không nói thêm gì cũng không liếc nhìn họ nửa cái cứ vậy mà rời đi.
Ra khỏi căn nhà đó nàng mới thỡ phào, lần đầu tiên đối đầu cùng họ đúng là rất hồi hộp nhưng lại rất hưng phấn nha. Cuối cùng nàng cũng có thể ngẩng cao đầu không cho bất kỳ ai xúc phạm đến mẹ nàng nữa.
– ———
Buổi tối tại chung cư của Tích Tiểu Mỹ.
Sau khi cả hai cùng thổ lộ tâm tư của nhau thì Khương Duệ dường như dọn qua đây ở hẳn. Hằng ngày sau tan làm hắn đều tranh thủ về nhà với nàng, có công việc cũng ôm về nhà làm vì cô muốn luôn có thể quan sát chăm sóc cho hai mẹ con nàng thật chu toàn.
Cũng lại nói thì ra lần trước sau khi từ cô bay về thì cô cùng Tích Tư Điềm cãi nhau đến trở mặt, chị ta giận dỗi bỏ về Tích gia nên khi nàng đến Tích gia vì thế chị ta cũng ở đó. Cô cũng thật nhẫn tâm dặn bảo vệ và người làm trong nhà không cho chị ta trở về và cũng đóng hết thẻ tín dụng lúc trước đã cho chị ta.
Chắc hẳn bây giờ Tích Tư Điềm đang tức điên lên và vô cùng hối hận vì nước cờ sai lầm này. Một đi không thể quay lại.
\”Bảo bối, hôm nay về Tích gia suôn sẻ không?\”
\”Có chị giúp đỡ nên việc gì cũng trở nên dễ dàng hơn.\”
Nàng nịnh nọt chui đầu nằm lên chân cô, lúc này cô đang ngồi trên sô pha xem tài liệu.
\”Bảo bối, bây giờ chị mới phát hiện em sao lại nghịch ngợm như vậy. Lúc trước sao lại hờ hững với chị vậy hả?.\”
\”Không phải tại chị sao luôn lạnh lùng ra vẻ còn ức hiếp em.\”
\”Chị ức hiếp em khi nào?.\”
\”Ý chị là em đổ oan cho chị phải không.\”
\”Không phải, bảo bối nói gì cũng đúng cả. Đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến con, em xem tivi tiếp đi.\”
\”Hưm. Tha cho chị lần này.\”
Nói rồi nàng tiếp tục nằm trên đùi cô dùng remote không ngừng chuyển kênh. Lắm lúc thì cười phá lên trông rất ngốc, Tích Tiểu Mỹ từ lúc nào ở bên cô lại trở nên vô cùng thoải mái không còn chút e lệ như trước nữa.
Khung cảnh cả hai lúc này mới bình yên hạnh phúc thực sự.
Giống một gia đình nhỏ đang từng ngày từng ngày mong đợi sự ra đời của thiên thần nhỏ cũng là kết tinh tình yêu thực sự của cả hai.
Sáng hôm sau nàng đến công ty làm việc với tinh thần vô cùng vui vẻ. Đang làm việc thì nàng nhận được điện thoại, là Tích Kỳ.
\”Alo, Tiểu Mỹ. Trưa nay cha con ta gặp nhau một chút được không?\”
\”Được. Nhà hàng cũ.\”
Nói xong nàng cúp máy, trong lòng nàng cũng biết hôm nay Tích Kỳ hẹn gặp nàng vì chuyện gì. Nàng nhất định phải cứng cỏi không được mềm lòng, người cha này đã sớm từ bỏ nàng rồi nhưng sao vẫn còn thấy đau xót đến vậy.
– ———-
Giờ nghỉ trưa khi nàng đến nhà hàng, Tích Kỳ đã đợi sẳn ỡ đó.
\”Tiểu Mỹ con đến rồi sao, mau mau ăn đi cha đã gọi rất nhiều món, đều là món con thích.\” – Tích Kỳ tỏ vẻ quan tâm nếu như là lúc trước nàng đã rất cảm động nhưng bây giờ thì…
\”Xin lỗi tôi không thích mấy món này.\”
\”Lúc trước không phải con toàn ăn mấy món này sao.\”
\”Phải nhưng là những món ngon, những món tôi thích ông cùng bà ta đều sẽ cho Tích Tư Điềm nên tôi không còn lựa chọn nào khác hơn được.\”
\”Xin lỗi con là cha lúc trước không quan tâm đến con nhưng sau này nhất định cha sẽ bù đắp thật tốt, con quay về Tích gia giúp công ty được không con?\”
\”Thì ra đến lúc tôi có giá trị lợi dụng ông mới nhớ ra tôi là con gái của ông. Muốn tôi về Tích gia cũng được nhưng..\”
\”Cha làm gì cũng được con nói đi.\”
\”Chỉ cần mẹ tôi cùng ông ngoại sống lại. Ông muốn gì cũng không thành vấn đề.\”
\”Con biết đó là chuyện không thể nào mà.\”
\”Vậy xin lỗi, tôi không giúp được rồi.\”
\”Dù gì tao cũng là cha đẻ của mày, công ty đó là của ông ngoại mày để lại. Mày không biết giúp đỡ gia đình hay sao hả đồ bất hiếu.\” – Tích Kỳ gắt gỏng.
\”Ông cũng biết đó là công ty của ông ngoại tôi tốn bao công sức gầy dựng sao. Ông hại chết ông ngoại cùng mẹ tôi để hưởng gia tài cùng tình nhân và con riêng sống trong vinh hoa phú quý, ông có còn là con người hay không, ông có từng xem tôi là con gái của ông hay không hả?\” – Đến lúc này nàng đã không kiểm soát nỗi tâm trạng của bản thân.
\”Ta biết… Bây giờ con muốn sao mới giúp ta đây.\”
\”Tôi nói rồi, trả lại cổ phần cho tôi một xu cũng không được thiếu, phải đúng 40%.\”
\”Không được.\”
\”Vậy thì ông đợi tin công ty phá sản cùng thư luật sư của tôi đi.\”
\”Được. Ngày mai ta lập tức chuyển cổ phần nhưng con phải giữ lời.\”
\”Ông yên tâm đi với vai trò là cổ đông trong công ty, tôi phải ra sức giúp công ty của mình chứ. Tôi bận xin phép đi trước, chào Tích tổng.\”
Nàng rời đi dứt khoác đến đáng sơ. Tích Kỳ ngồi bần thần tại chỗ, đúng là quả báo của ông mà ra.